Phòng ngủ yên tĩnh đến lạ thường.
Thi Nhân nuốt một ngụm nước miếng: “Em không đoán ra được.”
“Không đoán ra được, vậy phải nhận phạt thôi.”
Cánh tay người đàn ông chống xuống bên cạnh cô, cảm giác có ánh mắt mờ ám đặt trên người cô, mang theo tính xâm lược. Bầu không khí bắt đầu thay đổi một cách lặng lẽ.
“Em không đoán được. Em hơi mệt, muốn ngủ rồi.”
“Ồ, muốn ngủ à?” Tiêu Khôn Hoằng cúi người gần xuống: “Nhưng em đã không đoán được, nên em phải chịu phạt.”
“Phạt gì cơ... Ưm!”
Thi Nhân cảm giác anh bỗng nhiên đến gần, làn môi mỏng cảm thấy hơi lạnh. Cô từ từ nhắm mắt lại, hơi thở của hai người đều thay đổi. Cánh tay vẫn luôn đặt bên hông cô dần dần đi lên.
“Chờ đã.”
“Hử?” Tiêu Khôn Hoằng buộc phải dừng lại, trong đôi mắt đẹp có chút không hài lòng lắm, bầu không khí ban nãy rõ ràng rất thích hợp.
Thi Nhân cố chấp kéo tay anh: “Không phải trước đó anh nói không thích kiểu người như em sao?”
“Ừ, sao?”
“Thế nhưng biểu hiện của anh bây giờ không giống như không thích.”
Mặc dù nói không thèm để ý, những phụ nữ đều là những sinh vật giống nhau, ở một vài thời điểm cực kỳ cố chấp.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng bị hỏi vấn đề này, vẻ mặt trở nên hơi mất tự nhiên, cuối cùng anh nắm cằm Thi Nhân: “Vấn đề này có quan trọng không? Bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
“Không được, anh phải trả lời vấn đề em hỏi trước đã. Chuyện như thế này phải được cả hai thích mới làm được.” Giọng Thi Nhân rất nhỏ, may là đèn cũng tắt rồi, nếu không cô cũng không có can đảm nói như thế.
“Phụ nữ thật là rắc rối.”
“Tiêu Khôn Hoằng, anh phải nói thích em trước mới được.”
“Được rồi, anh thích em. Được chưa?”
Thi Nhân được người ta nâng lên, tư thế này khiến mặt cô đỏ bừng, vội đẩy người ra: “Phải thật lòng mới được, đồ lừa đảo.”
Cô thở hổn hển quay đầu, dùng khăn trải giường bọc mình kín kẽ không hở.
Tiêu Khôn Hoằng bị đẩy sang một bên, ngây ngốc nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Em đúng là phá hỏng bầu không khí!”
Anh giận dữ bước vào phòng tắm. Ngay sau đó nhớ tới nội dung tra được trên điện thoại, chẳng đáng tin cậy chút nào.
Vốn cho là cơ hội đã đến, kết quả lại vứt bỏ mặt mũi như thế.
Chậc chậc, tức chết anh rồi.
...
Ngày hôm sau, Thi Nhân bỗng thấy một gương mặt đẹp trai phóng đại, cô vội lui về sau một chút: “Anh, anh làm gì đó?”
Sáng sớm đã dọa người.
Người đàn ông mang vẻ mặt oán giận: “Vấn đề tối hôm qua em hỏi, anh đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Đừng nghĩ nữa, em không muốn nghe.” Thi Nhân ngồi dậy rồi ngáp một cái, chuyện tối hôm qua nghĩ một chút thôi đã thấy xấu hổ rồi.
“Không phải em nói phải biết câu trả lời mới chịu đồng ý làm với anh hay sao?”
“Tiêu Khôn Hoằng, trong đầu anh có thể nghĩ tới chuyện gì khác hay không?” Thi Nhân một phát gỡ tay anh ra, đi mà không quay đầu lại.
Tổng giám đốc Tiêu mang vẻ mặt đầy sự không hài lòng thức dậy, tâm trạng vô cùng buồn bực. Không phải nói anh trả lời là được rồi hay sao? Phụ nữ đúng là đồ lừa đảo.
...
Sau khi vợ chồng hai người thức dậy, có vẻ như không ai thèm để ý tới ai.
Bánh Bao nhỏ cực kỳ vui vẻ đeo cặp sách đi học. Thi Nhân ngồi xe của con trai rời đi. Không ai đi cùng Tiêu Khôn Hoằng, sắc mặt người đàn ông càng trở nên khó coi.
Lúc Tiêu Khôn Hoằng bước vào tập đoàn đã quay về gương mặt vốn có. Về cơ bản thì không ai dám chủ động bắt chuyện với anh.
Mọi người nhao nhao xì xào to nhỏ: “Sếp như thế này là thế nào đấy?”
“Chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề gì à?”
“Ai biết được. Bây giờ bản thân nhà họ Mạc tự lo còn chẳng xong, tập đoàn chúng ta lại như lúc mặt trời lên cao, chắc là không có vấn đề gì đâu. Sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua rồi, sợ cái gì chứ.”
Trong đầu mọi người đều nghĩ cũng phải, đoán là mỗi người đàn ông đều có mấy ngày không vui như thế.
...
Sau khi Thi Nhân đưa con đi học xong thì tới thẳng tập đoàn.
Triệu Nhược Trúc cầm tài liệu tới: “Bà chủ, tâm trạng ông chủ hôm nay trông có vẻ không tốt lắm, anh ấy sao vậy? Tập đoàn xảy ra vấn đề gì rồi ư?”
“Tập đoàn không có vấn đề gì hết.”
“Tôi thấy ông chủ hôm nay mang bộ dạng dục vọng không được thỏa mãn, trông như Diêm Vương ấy.”
Phụt!
Thi Nhân bị sặc, ho khan không ngừng, tai cũng đỏ lên.
Triệu Nhược Trúc bỗng nhiên nhìn thấy, bừng tỉnh hiểu ra: “Ế! Bà chủ, chị đỏ mặt kìa.”
Chẳng lẽ thật sự cô ta nói trúng ư, dục vọng không được thỏa mãn gì gì đó ấy.
“Tôi không sao, chỉ là bị sặc thôi.” Cô ngại ngùng tránh tới phòng vệ sinh, sau đó nhìn thấy gương mặt phụ nữ đỏ tới tận mang tai, đúng là ngượng quá đi.
Sao anh có thể lẽ thẳng khí hùng nói ra yêu cầu như thế chứ. Nếu đổi lại là Tiêu Khôn Hoằng trước kia, Thi Nhân nghĩ một chút, người đàn ông bá đạo đó cho tới tận bây giờ sẽ không hỏi những vấn đề đó, anh sẽ trực tiếp... Làm! May mắn thay, bây giờ Tiêu Khôn Hoằng khá là rung rinh.
Ai bảo anh cứ luôn nói không thích kiểu người như mình. Không thích thì cũng đừng hòng động vào cô. Để xem ai chịu đựng ai!
Thi Nhân nhìn gương, lộ ra một nụ cười. Bỗng nhiên cô có một ý hay rồi.
Tiêu Khôn Hoằng, chờ đó.
Giờ phút này, người đàn ông đang ngồi trên phòng làm việc xụ mặt, phóng ra khí lạnh, bỗng nhiên lại hắt xì một cái, rốt cuộc là ai đang chửi anh?
Tiêu Khôn Hoằng buồn bực ném bút, nhìn giám đốc điều hành báo cáo công việc trước mặt: “Chuyện gì đang xảy ra trong cách làm việc của bộ phận thiết kế vậy? Sao tỷ lệ khiếu nại và tỷ lệ sửa đổi lại cao lên năm phần trăm? Người của bộ phận thiết kế bị ung não rồi à?”
Bộ phận thiết kế?
Một người không dám nhìn giám đốc điều hành nhắm mắt mở miệng: “Giám đốc Hoằng, thực sự việc bộ phận thiết kế tồn tại một chút vấn đề, là do chúng tôi không quản lý tốt.”
“Sao lại không quản lý tốt? Ông quản lý không tốt thì thay người khác quản lý vậy.”
“Giám đốc Hoằng, phu nhân ở bộ phận thiết kế ạ.”
Tiêu Khôn Hoằng hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy là nhân viên của tập đoàn chính, không phải Tiêu phu nhân, ở đây không cho phép loại quan hệ bắc cầu.”
“Vâng thưa giám đốc Hoằng.”
“Bộ phận thiết kế bắt buộc phải tự mình tự kiểm điểm lại chuyện này của mình. Nếu như như một quý tới còn như vậy nữa thì bộ phận thiết kế phải thay người rồi. Thiết lập một cơ chế đánh giá riêng cho từng người trong số họ, sau đó sử dụng từng nhóm nhỏ làm đơn vị đánh giá. Những khiếu nại và tỷ lệ sửa đổi của nhóm nhỏ nào cao nhất có thể chia thành một nhóm khác, còn nhóm trưởng có thể trực tiếp rời khỏi.”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng, thả lỏng bộ phận thiết kế một cách quá mức như thế mới biến thành như vậy. Có phải anh đã đối xử với cô vợ nhỏ quá tốt hay không?
...
Thi Nhân nhanh chóng nhận được tin sửa đổi.
Tin tức thứ nhất tuyên bố trong công ty khiến Thi Nhân xoa xoa huyệt thái dương, lại phải tăng ca rồi. Nhưng mà sao lại thành như vậy?
Thi Nhân đi tìm Triệu Nhược Trúc đầy tiên, phát hiện Triệu Nhược Trúc cũng đang họp nhóm nhỏ, trông có vẻ như hơi tức giận. Cô không vào ngay mà đứng bên ngoài chờ.
Bước chân cô bỗng xoay chuyển, đi thẳng sang nhóm một bên kia, nơi này là địa bàn của Triệu Uyển Nhi. Nhưng mà khi Thi Nhân bước tới thì phát hiện chỗ này rất lộn xộn. Nhân viên thì lười biếng, thậm chí còn có người đang chơi game. Chỗ này khác hoàn toàn so với tổ hai và tổ ba bên kia.
Thi Nhân cay mày, cô sải bước đi tới, phát hiện phòng làm việc của Triệu Uyển Nhi không có ai. Bây giờ đang là thời gian làm việc đấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!