“Gọi điện thoại cho Triệu Uyển Nhi, bảo cô ta trở về ngay lập tức. Chiều nay bộ phận thiết kế mở cuộc họp, tất cả mọi người đều không được phép tới trễ.” Thi Nhân đen mặt nói xong thì đi luôn.”
Những người còn lại trố mắt nhìn nhau, sau đó có người liên lạc cho Triệu Uyển Nhi ngay, bên kia rất lâu sau mới nhận điện: “A lô?” Giọng nói của Triệu Uyển Nhi nghe như vẫn chưa tỉnh vậy.
“Nhóm trưởng Triệu, cô mau trở lại đi, bộ phận thiết kế bị phê bình công khai rồi kìa. Lúc nãy bà chủ vừa mới qua, đúng lúc bắt gặp cô không ở đó.”
“Biết rồi.” Điện thoại bị cắt đứt ngay, có vẻ như chẳng quan tâm chút nào.
Ngay bây giờ, bọn họ đều có một loại dự cảm xấu!
...
Buổi chiều, Thi Nhân bận rộn cả một buổi trưa, ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Đúng là mệt chết đi được.
“Ăn chút gì đi.” Triệu Nhược Trúc bưng một đĩa sushi tới: “Gần đây Triệu Uyển Nhi có chút sai sai, thường xuyên không gặp người khác. Lúc nào trong tay cũng xuất hiện mấy thứ đồ của các nhãn hiệu nổi tiếng, cũng không phải thứ mà thu nhập trước mắt của cô ta có thể tùy tiện mua được.
“Có lẽ là bạn trai mới quen.”
“Bạn trai? Tôi cũng thấy có khả năng là như vậy. Triệu Uyển Nhi không theo đuổi được phó tổng giám đốc Ngô Hành, cuối cùng chắc là tuyệt vọng rồi. Biết không gả được vào nhà giàu, sau đó thì đổi mục tiêu.”
Thi Nhân yên lặng một chút: “Ngô Hành không hợp với cô ta.”
Triệu Uyển Nhi rất có dã tâm. Nhưng mà anh Ngô có lẽ đã từng ngồi tù nên cả con người cũng không giống trước kia lắm.
Thi Nhân cúi đầu, tranh thủ thời gian ăn gì đó, đói quá đi à.
Điện thoại di động reo lên một tiếng, cô thấy là tin nhắn zalo đến từ Tiêu Khôn Hoằng: “Sushi ăn ngon không?”
Khụ khụ khụ, Thi Nhân ho khan mấy tiếng, cô nhìn Triệu Nhược Trúc: “Sushi là do cô mua?”
“Không phải, đây là bữa trưa tìmh yêu. Lão Tiêu nhà tôi thấy công việc tôi bận rộn quá nên mua bữa trưa tình yêu cho tôi. Dạo này có một cửa tiệm sushi khá đắt khách, hương vị cũng không tệ nhỉ?”
Thi Nhân: “...”
Cô cũng cảm thấy ăn rất ngon.
Tắt điện thoại đi, tiếp tục ăn sushi, lát nữa còn phải họp đấy.
Người đàn ông nào đó ở trên tầng vẫn nhìn điện thoại di động, nhìn chằm chằm cả mười phút đồng hồ. Cuối cùng anh không nhịn được nữa mà mở lên xem thử, không có bất kỳ câu trả lời nào!
Tiêu Khôn Hoằng nhìn lão Tiêu: “Cậu mua sushi đưa qua chưa?”
“Đã đưa rồi.”
“Vậy tại sao cô ấy không trả lời tôi?”
Trợ lý Tiêu nhướng mày: “Chuyện này, nếu không tôi đi hỏi phu nhân một chút?”
“Hỏi cái gì mà hỏi, liên quan tới tôi không?” Tiêu Khôn Hoằng vội thu tầm mắt lại, làm bộ như đang rất bận rộn.
Trợ lý Tiêu bình tĩnh rời khỏi, người đàn ông trẻ tuổi đúng là lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo mà. Không hỏi thì nín.
...
Hai giờ rưỡi chiều, trong phòng họp ngồi đầy người của bộ phận thiết kế.
Thi Nhân nhìn lướt qua: “Triệu Uyển Nhi còn chưa tới sao?”
“Đang trên đường tới ạ. Nhóm trưởng Triệu bị bệnh cho nên tới trễ một chút.”
Thi Nhân không nói gì nữa, sau đó thì cô ngồi xuống rồi mở miệng: “Bây giờ bắt đầu đi.”
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Triệu Uyển Nhi trên người mặc đầy hàng hiệu, cả người xịt nước hoa bước vào, trực tiếp ngồi trên ghế: “Bắt đầu đi.”
Thi Nhân cau mày, mở powerpoint ra: “Hôm nay ông chủ có nhắc tới tỷ lệ khiếu nại và tỷ lệ sửa đổi của bộ phận thiết kế tăng cao hơn năm phần trăm, yêu cầu chúng ta phải chỉnh sửa lại, tháng sau phải có hiệu quả. Nếu không mỗi nhóm nhỏ sẽ bị đào thải để xây dựng một nhóm nhỏ mới, nhóm trưởng của nhóm nhỏ bị đào thải sẽ nghỉ việc.”
Mặc dù tin tức cải tổ này mọi người đều biết nhưng mà chuyện nhóm trưởng nghỉ việc này bọn họ đều như từng nghe nói. Lần này ngay ca tyn cũng ngẩn ra, cô ta cũng không ngờ lại bị nghỉ việc!
Triệu Uyển Nhi có chút mất hứng: “Nghỉ việc thì cũng quá đáng quá đấy.” Tạm thời cô ta còn chưa muốn mất việc làm.
“Tôi cảm thấy rất công bằng. Mọi người cùng nhau cố gắng, đến lúc đó có lẽ sẽ có chuyển biến cũng không biết chừng.” Triệu Nhược Trúc nói tiếp: “Trưa nay vì nhóm trưởng Triệu vắng mặt mà tôi với nhóm trưởng Mạc đã cùng nhau sửa sang lại nội dung công việc trong quý, phát hiện bị khiếu nại và sửa đổi nhiều nhất là bản thảo của tổ một.”
Trên powerpoint còn có chứng cứ chứng minh.
Nhất thời, sắc mặt Triệu Uyển Nhi trở nên khó coi.
Phòng họp yên tĩnh, Thi Nhân nhìn sang: “Nhóm trưởng Triệu, cô có muốn giải thích gì về vụ việc này hay không?”
“Tôi còn có thể nói gì nữa? Mấy người đẩy hết toàn bộ tội danh lên người một mình tôi, tôi còn có thể nói gì nữa?” Lời nói của Triệu Uyển Nhi sắc bén: “Không phải là muốn đuổi tôi đi sao? Không dễ vậy đâu.”
Bây giờ ai cũng không ưa cô ta, mới không để mấy người này được như ý đâu.
“Triệu Uyển Nhi, cô xem lại đi, tất cả đều là vde ở tổ các cô. Nhóm nhỏ của chúng tôi mặc dù cũng có khiếu nại nhưng chỉ có mấy phần mà thôi, nhóm một của các cô cả mười phần, thậm chí còn nhiều hơn. Cô giải thích chuyện này thế nào đây?” Triệu Nhược Trúc cảm thấy Triệu Uyển Nhi chắc chắn không thể dùng lý lẽ để khuyên giải.
Số liệu đã bày ra hết, cô ta vẫn cố biện bạch!
“Cô muốn nghe giải thích gì thì tôi đều có thể nói cho cô nghe.”
“Triệu Uyển Nhi, cô đang quấy rối đấy.”
“Dù sao tôi cũng đã nói hết rồi, muốn gây khó dễ cho nhóm một của chúng tôi, không dễ dàng như thế đâu.” Triệu Uyển Nhi đi thẳng luôn.
Thi Nhân kinh ngạc nhìn sang, người phụ nữ này có phải kiêu ngạo quá rồi hay không?
Mặc dù trước kia Triệu Uyển Nhi cũng không dễ chọc, nhưng mà khi làm việc sẽ không không có chừng mực như thế, trong công việc cũng sẽ không để người ta nắm thóp được.
Đã lâu rồi không tới công ty, Thi Nhân cảm thấy mình có chút không theo kịp.
...
Sau khi Triệu Uyển Nhi đi thì phòng họp rất yên tĩnh.
Thi Nhân nhìn những người ở đây: “Những lời vừa rồi hy vọng mọi người không để trong lòng. Công việc quá kém không đơn giản là ở nhóm trưởng, thành viên cũng sẽ bị đào thải. Tan họp đi.”
Mọi người xì xào bàn tán mà rời đi. Cuối cùng có một người đàn ông bước tới trước mặt Thi Nhân, như có điều muốn nói.
Thi Nhân ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
“Tôi là người cỏ nhóm một. Thật ra thì tyn từ mấy tháng trước đã sai sai, nghe nói cô ta được một ông chủ giàu có bao nuôi nên mới trở nên ngang ngược như thế.”
“Không có chứng cứ thì đừng nên nói lung tung.” Thi Nhân cau mày, cùng là phụ nữ, cô không muốn tùy tiện bêu xấu người phụ nữ khác làm bồ nhí được bao nuôi, không có chứng cứ thì đừng vu oan cho người khác.
Không có chứng cứ thì không thể tùy tiện nói bậy bạ được.
“Thật đó, tôi có chứng cứ.” Đối phương lấy điện thoại ra, cho Thi Nhân xem hình... Triệu Uyển Nhi bước xuống từ một chiếc xe sang, sau lưng có một người đàn ông khoác eo cô ta, nhìn là biết ngay quan hệ rất thân mật.
Triệu Nhược Trúc kinh ngạc mở miệng: “Người đàn ông này là giám đốc Mã mà.”
“Chồng của bà chủ Mã?” Thi Nhân nhớ ra rồi.
Nhà họ Mã thay thế nhà họ Hách, bây giờ phát triển ở đất nước Mỹ cũng không tồi lắm. Nhà họ Mã cũng hợp tác không ít với tập đoàn Quang Viễn, quan hệ tương đối gắn bó. Quan hệ giữa cô và bà chủ Mã cũng tạm được.
Nhưng mà Thi Nhân không ngờ người thiết kế trong tập đoàn lại có quan hệ không trong sạch với giám đốc Mã. Nếu để bà chủ Mã mà biết thì nói không chừng sẽ có rắc rối. Tính cách bà ngủ Mã nổi tiếng là hung dữ mà.
Chắc là người đang ở nước Mỹ cho nên không biết được chuyện này.
Thi Nhân mở miệng: “Chuyện này trước nhất đừng có truyền ra ngoài, biết chưa?”
“Vâng ạ, nhưng mà Triệu Uyển Nhi đúng là phá hỏng nề nếp của nhóm một chúng tôi.” Người đàn ông kia nói xong thì rời đi.
Triệu Nhược Trúc sợ ngây người: “Thế mà thật sự bị bao nuôi, chẳng trách gần đây tình tình cũng khác nhau.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!