“Vốn dĩ chuyện cá nhân của cô không liên quan gì đến tôi, chẳng qua cô sẽ không biết tính tình của bà chủ Mã, phụ nữ mà bà ấy từng dạy dỗ, cô có thể cũng đã nghe qua.”
Thi Nhân thật sự không hiểu, Triệu Uyển Nhi có dã tâm, có năng lực, có nhan sắc học thức, sao lại không nghĩ ra?
“À, chỉ là một bà chủ gia đình thôi, bà ấy có thể làm khó tôi thế nào. Ông Mã nói, chỉ cần chờ tôi sinh con, tương lai mọi thứ của ông ấy đều là của tôi và con tôi.”
Thi Nhân lập tức sửng sốt, nhìn Triệu Uyển Nhi như một người quái gở.
Hiện tại cô rất muốn mở đầu óc của Triệu Uyển Nhi để nhìn xem, trong khoảng thời gian này, có phải người phụ nữ này đã bị người ta hạ tà thuật hay không, sao lại biến thành bộ dáng như vậy?
“Tôi biết cô xem thường tôi, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.”
“Triệu Uyển Nhi, chỉ là tôi cảm thấy hơi đáng tiếc, cô rất có thiên phú.”
“Lại có thiên phúc, cũng chỉ là một đứa làm thuê. Không giống như cô, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tập đoàn, không ai dám quản cô. Chỉ cần một ngày có chồng cô thì cô chính là mợ chủ giàu có. Đương nhiên cô không cần để ý đến cuộc sống rốt cuộc có bao nhiêu vất vả.”
Mặt Triệu Uyển Nhi mang sự châm biếm nhìn cô.
Thật ra Thi Nhân rất muốn nói, cuộc sống có bao nhiêu, cô đã sớm nếm trải.
Hơn nữa những việc cô đã trải qua còn vất vả hơn Triệu Uyển Nhi rất nhiều, thậm chí cửu tử nhất sinh mới có ngày hôm nay.
Cuối cùng, Thi Nhân mở miệng: “Có có lựa chọn của cô, chẳng qua cô cũng biết tập đoàn hợp tác với nhà họ Mã, cô làm nhà thiết kế của tập đoàn mà lại có quan hệ với tổng giám đốc Mã, nếu sau này bị đưa ánh sáng, người khác sẽ nghĩ thế nào về tập đoàn? Dùng nhà thiết kế để hối lộ thương nghiệp hợp tác? Sau này các cô gái trong bộ phận thiết kế sẽ làm người thế nào?”
Miệng lưỡi con người đáng sợ!
“Liên quan gì đến tôi?”
“Chỉ cần cô là một thành viên của tập đoàn Quang Viễn, chuyện này sẽ liên quan đến tôi.”
Vẻ mặt Thi Nhân trở nên nghiêm túc: “Dù sao bây giờ tâm tư của cô cũng không đặt ở tập đoàn, hoặc là cô từ chức, hoặc là chờ hết quý sau sẽ bị sa thải.”
Nếu Triệu Uyển Nhi không tiếp nhận lời khuyên của cô thì quên đi.
Dù sao Triệu Uyển Nhi cứ tiếp tục thế này, khảo hạch quý sau cũng không có cách nào thông qua.
Sắc mặt Triệu Uyển Nhi không ngừng thay đổi nhìn Thi Nhân: “Cô cũng đừng đắc ý.”
“Cho tới bây giờ tôi không hề đắc ý. Cô chỉ nhìn thấy vinh quang của người khác, từ trước đến giờ cô không nhìn thấy sự vất vả nỗ lực sau lưng người khác.”
Thi Nhân nói xong bước đi.
Triệu Uyển Nhi còn trẻ, có lẽ cô ta phải tự đi qua rất nhiều con đường mới có thể hiểu được.
…
Gần đây chuyện của bộ phận thiết kế khá nhiều.
Bởi vì Thi Nhân làm bà chủ của bộ phận thiết kế, lần này bị chính ông chủ hạ lệnh chỉnh đốn, một chút tình cảm cũng không có.
Thay đổi này, khiến mọi người cảm thấy có phải tình cảm của hai người xuất hiện vấn đề không?
Dù sao lúc trước ông chủ đối xử với bà chủ rất tốt.
Chả trách mấy ngày nay vẻ mặt ông chủ sa sầm, nhìn ai cũng không thuận mắt, ngoại trừ bộ phận thiết kế, các bộ phận khác đều bị chỉnh sửa.
Mấy ngày nay, trên dưới tập đoàn đến nơm nớp lo sợ cố gắng làm việc, không nghỉ phép tùy tiện, sợ bị ông chủ lớn bắt lấy điểm yếu.
Lúc ăn cơm trưa, Triệu Nhược Trúc gõ cửa: “Ra ngoài ăn cơm không?”
“Cô hẹn hò với lão Tiêu, tôi đi làm gì?”
Thi Nhân cũng không ngẩng đầu: “Đợi lát nữa tôi xuống căn tin ăn.”
“Ông chủ cũng sẽ tới.”
Tiêu Khôn Hoằng sao?
Thi Nhân dừng một chút: “Các người đi đi.”
Quan hệ của Triệu Nhược Trúc và lão Tiêu, hiện tại trước mắt cũng không phải bí mật, trên cơ bản đều biết thông tin hai người này ở bên nhau.
Người nào muốn làm bóng đèn thì đi.
“Được rồi.”
Triệu Nhược Trúc cũng không hỏi nhiều, cô ta lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó đi lên phòng làm việc trên lầu.
“Đến rồi thì đi thôi.”
Tiêu Khôn Hoằng cũng không nâng đầu, nghe tiếng bước chân thì bước các cô đã tới.
Nhưng khi anh ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy Triệu Nhược Trúc, cũng không nhìn thấy người mà anh muốn nhìn, vô thức nhướng mày: “Một mình cô?”
Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt tra hỏi.
Triệu Nhược Trúc rụt cổ: “Đúng vậy, tôi đã hỏi Thi Nhân, cô ấy nói ăn trưa ở căn tin.”
“Ăn ở căn tin? Cô có nói cho cô ấy tôi cũng đi không?”
“Khụ khụ khụ, có nói, chẳng qua gần đây công việc của bà chủ rất bận, ông chủ cũng biết nguyên nhân.”
Triệu Nhược Trúc cảm thấy việc chuyển lời không dễ một chút nào.
“Làm sao, cô có ý kiến với quyết định của tôi?”
Tiêu Khôn Hoằng đặt văn kiện lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn cô ta, vẻ mặt khó chịu.
Lúc này, lão Tiêu mở miệng: “Đến giờ cơm rồi, anh đi ra ngoài ăn với chúng tôi không?”
“Tôi còn công việc phải xử lý, cậu cho rằng ai cũng rảnh rỗi như cậu sao?”
Lão Tiêu chỉ đành gật đầu, kéo bạn gái của mình đi.
Hai người rời khỏi phòng làm việc, Triệu Nhược Trúc nhỏ giọng nói: “Ông chủ lớn thật khó hầu hạ, cuối cùng em cũng biết vì sao tính cách của anh lại tốt như vậy. Đây đều là do huấn luyện mà thành.”
“Thật ra người của ông chủ cũng không xấu, chính là hơi khẩu thị tâm phi.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nở nụ cười.
Rõ ràng là hẹn Thi Nhân ăn cơm, còn kéo thêm hai người họ, kết quả không thành công, kế sách hành động non nớt này, và ông chủ lớn bình thường giết chóc quyết đoán kia hoàn toàn không giống nhau.
Không hiểu sao lại có loại cảm giác tương phản mạnh!
…
Phòng làm việc, khí áp cực kỳ thấp.
Trong lòng Tiêu Khôn Hoằng cực kỳ không vui, người phụ nữ này thật sự không hiểu tình cảm, anh đã chủ động mời, kết quả cô lại có thể từ chối.
Anh chủ động cho cô lối thoát, kết quả cô lại không nắm bắt cơ hội.
Cái này đừng trách anh.
Người đàn ông đen mặt đứng lên, trợ lý Cao bên cạnh mở miệng: “Ông chủ, bữa trưa muốn ăn gì?”
“Nghe nói căn tin đổi món mới, tôi qua đó xem thử.”
Người đàn ông chỉnh lại cà vạt một chút, bước chân tao nhã, trực tiếp đi đến căn tin tầng dưới.
Căn tin của tập đoàn Quang Viễn có tổng cộng ba tầng, trong đó có hai tầng tập trung cung cấp bữa ăn cho nhân viên, tầng cao nhất là tầng thương vụ, đồ ăn được cung cấp có tính phí.
Căn tin vào buổi trưa không ít người.
Thi Nhân cầm chén đĩa, trên cổ đeo thẻ nhân viên, cũng nề nếp xếp hàng lấy cơm.
Thật ra đồ ăn của căn tin cũng được, ngon hơn so với trường học.
“Chào bà chủ.”
“Bà chủ, chân gà hầm hôm nay ngon lắm.”
“Bà chủ, gà cắt miếng lọc xương xào ớt cũng không tệ.”
Thi Nhân cười trả lời: “Được, cảm ơn.”
Đây là hai món cô thường xuyên ăn, chẳng qua hai món này cũng rất được chào đón, mỗi khi tới trễ sẽ không ăn được.
Khi Thi Nhân lấy phần ăn, dì rất chiếu cố cô, lượng thức ăn đều không ít.
Cô bưng đến chỗ bàn ăn trống ngồi xuống, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, đã lâu không ăn đồ ăn căn tin.
Chẳng qua bỗng nhiên, cô cảm thấy căn tin trở nên cực kỳ yên lặng.
Thi Nhân ngẩng đầu muộn màng nhận ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông nổi bật giữa đám đông, mặc tây trang màu tối, quần tây thẳng thớm, khí chất vô cùng lành lạnh.
Khó trách cô cảm thấy bỗng nhiên căn tin yên lặng không ít.
Sao bỗng nhiên người đàn ông này lại đến căn tin của nhân viên, anh kén ăn như vậy, sao quen ăn được?
Thi Nhân chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt của người đàn ông đã phóng tới đây.
Cô vội thu tầm mắt, ăn một cách đoan trang.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!