Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Triệu Uyển Nhi, Thi Nhân không thể hiểu nổi làm sao một người lại có thể biến đổi nhanh đến vậy.
“Triệu Uyển Nhi, cô xem lại xem bây giờ bộ dạng của cô như thế nào, lòng tự trọng kiêu ngạo của cô đâu rồi? Triệu Uyển Nhi của trước kia đi đâu rồi?”
Thi Nhân, có phải là cô rất không ưa tôi đúng không? Nếu như không phải có Tiêu Khôn Hoằng, cô có tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện với tôi? Mấy người các người đều biết tôi khổ sở như thế nào, nhưng mà các người vẫn coi tôi như một trò hề.”
Triệu Uyển Nhi thất thần nhìn Thi Nhân:
“Có lúc tôi thật sự không hiểu nổi, cô rốt cuộc có điểm gì tốt xứng đáng để Tiêu Khôn Hoằng đối xử như vậy. Có có bí quyết gì thì chia sẻ với tôi đi? Để mọi người cùng được gả vào nhà quyền quý chứ.”
“Triệu Uyển Nhi, có phải cô điên rồi không? Cô bỏ tôi ra.”
Thi Nhân vội vàng lùi lại mấy bước, đôi tay của Triệu Uyển Nhi sống chết bám chặt lấy cô, như là nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, cuồng loạn hét lớn:
“Cô nói xem, cô nói xem!”
Rốt cuộc là cô ta có chỗ nào không tốt chứ?
Vì sao những gã đàn ông này trên miệng toàn những lời ngon ngọt dễ nghe, tới lúc quan trọng lại chơi trò mất tích, trốn bặt tăm hơi.
Lúc Tiêu Khôn Hoằng chạy vào biệt thự, nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh lạnh lùng sải bước đi tới, kéo mạnh Triệu Uyển Nhi ra:
“Cút, ai cho cô động vào cô ấy?”
Thi Nhân nghe thấy bên tai giọng nói vô cùng tức giận của anh, ngay lập tức sà vào lòng anh, sống mũi bị đập mạnh một cái, đau đớn khiến cô rơm rớm nước mắt.
“Bây giờ cũng biết khóc rồi?”
“Đau!”
“Do em tự rước lấy, ra ngoài phải lắp não vào nghe chưa.”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng không vui lắm, ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua, đôi mắt đáng sợ dọa người.
Triệu Uyển Nhi thụt cổ lại, tới lúc này mới tỉnh táo lại, cụp mắt không dám nói gì.
Thi Nhân nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn Triệu Uyển Nhi đang ngồi ở dưới đất:
“Cô tự biết cái gì là tốt cho mình, lần sau tôi sẽ không cứu cô nữa. Đàn ông đều là những người rất hiện thực, hôm nay bà chủ Mã tới đây tìm cô, giám đốc Mã ngay cả mặt cũng không dám lộ diện, cô vẫn còn muốn tiếp tục u mê cố chấp, không ai cứu nổi cô đâu. Dựa vào người khác, vĩnh viễn không bằng dựa vào chính bản thân mình.”
Triệu Uyển Nhi cười một nụ cười đầy cay đắng:
“Cô đương nhiên là không hiểu được cảm giác của tôi rồi, tôi vẫn không thể nào hiểu nổi vì sao Tiêu Khôn Hoằng lại cưới cô!”
Thi Nhân thở dài một hơi, ngửa mặt lên nhìn người đàn ông bên cạnh:
“Hỏi anh kìa, sao lại cưới em?”
Chuyện duyên phận, ai có thể nói rõ ràng được chứ.
Năm đó trải qua tất cả mọi thứ ở nhà họ Tiêu, cô đã từng cho rằng đó là ác mộng cả đời của cô.
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt lấy tay của cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Bởi vì tôi yêu cô ấy.”
Thi Nhân bất chợt ngây ra, trái tim khẽ động.
“Vì sao? Dung mạo của cô ta bình thường, vóc dáng cũng bình thường, năng lực làm việc cũng không bằng tôi!”
Triệu Uyển Nhi không cam tâm một chút nào, đáy mắt lộ rõ dã tâm dù có che cũng không che được.
Người đàn ông mỉm cười:
“Ít nhất cô ấy sẽ không rời xa tôi, sẽ không vì tiền tài của tôi mà ở bên tôi. Còn cô, một người ham vinh hoa phú quý, là người phụ nữ tôn thờ tiền bạc, làm gì có tư cách để so sánh với cô ấy?”
Nói xong, Tiêu Khôn Hoằng không muốn ở nơi này thêm một giây một phút nào nữa, đưa Thi Nhân rời khỏi biệt thự.
Lần này Thi Nhân không nói một câu gì cả, đi cùng anh ra ngoài.
Mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của họ, sai chính là sai.
Sau khi lên xe, Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nói:
“Nói với bộ phận nhân sự, cho Triệu Uyển Nhi một tuần để rời đi, hủy bỏ hợp đồng lao động!”
“Một tuần? Thời gian như vậy có phải quá gấp không? Theo quy định của công ty ít nhất phải một tháng. Nếu không công ty sẽ phải bồi thường ba lần lương.”
Người đàn ông cau mày:
“Còn muốn đòi bồi thường? Nếu như cô ta ngoan ngoãn làm theo tôi sẽ cho cô ta không đứng nổi trong ngành này nữa.”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng lãnh khốc, gây ra cho tập đoàn ảnh hưởng lớn như vậy, còn muốn đòi bồi thường? Anh còn chưa bắt Triệu Uyển Nhi bồi thường là đã may lắm rồi.
Thi Nhân biết rằng anh không hề nói đùa.
Cô chú động kéo lấy tay Tiêu Khôn Hoằng,:
“Cho cô ta một tháng rời khỏi vị trí ấy đi, sự việc loạn thành như thế này, Triệu Uyển Nhi đoán chắc là cũng không thể ở lại rồi.
Cùng là phụ nữ với nhau, cô không muốn làm khó như vậy với Triệu Uyển Nhi.
Đường đều là do cô ta chọn.
Tiêu Khôn Hoằng cụp mắt nhìn cô:
“Bây giờ đồng cảm với cô ta rồi, quên mất ban này ai bị đánh rồi à?”
“Em không có bị cô ta đánh, thật sự nếu muốn đánh, cô ta đánh không lại em.”
Thi Nhân nhìn dáng vẻ nghi ngờ của anh, giơ tay cánh tay ra khoe với anh:
“Em không có nói điêu, được luyện tập đặc biệt đấy.”
“Luyện cánh tay nhỏ bé, cẳng chân bé xíu này của em? Anh một tay cũng có thể hạ gục em.”
“Em đang đối phó với người bình thương, lỡ như có kẻ xấu dám đụng tới em, em có thể lật lại đánh.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cánh tay huơ huơ của cô, chầm chậm mở miệng nói:
“Sao lại biết tập cái này?”
“Bởi vì trước kia bị bắt nạt, nên là em muốn mạnh mẽ một chút, nếu không con trai cũng sẽ bị người ta bắt nạt.”
“Là lúc ở Mỹ à?”
Thi Nhân dừng lại:
“Thôi bỏ đi.”
Ánh mắt cô chột dạ, thực ra là ở nhà học Tiêu, cô mới không có cảm giác an toàn.
Nhưng mà hiện tại Tiêu Khôn Hoằng mất trí nhớ, đương nhiên là không nhớ ra được.
Tiêu Khôn Hoằng hơi nheo mắt, đột nhiên nghĩ tới lời cô vừa nói, đàn ông không đáng tin, không nên dựa vào, chỉ có bản thân mình mới đáng tin.
Anh thật thà mở miệng:
“Em có thể dựa vào anh.”
Cái gì?
Thi Nhân ngây ngốc nhìn anh:
“Sao tự dưng lại nói như thế?”
“Không phải em cho rằng không nên dựa vào đàn ông hay sao.”
Anh giải thích một câu, dường như muốn lấy lại thể diện cho mình.
Thi Nhân nhớ lại lời mình vừa nói, đáy mắt cô hiện lên ý cười:
“Ban đầu em là bởi vì anh mới không có cảm giác an toàn.”
“Đó là bởi vì ban đầu anh không yêu em, anh không biết đối xử dịu dàng với người phụ nữ mình không yêu.”
Ánh mắt anh chân thật, gương mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Mặc dù anh không nhớ những năm này đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh đã thấy tài liệu Diệp Tranh đưa cho anh điều chỉnh, anh biết được giữa anh và vợ phát sinh những mâu thuẫn, hiểu lầm.
Khụ khụ, lúc ban đầu anh thật sự đối xử không tốt với cô ấy.
“Vậy ý của anh là bây giờ anh yêu em sao?”
Bầu không khí trong xe tức khắc yên lặng, sắc mặt của anh không rõ ràng.
Thi Nhân hào phóng nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Tiêu Khôn Hoằng quay người qua:
“Ý của anh là anh không mất đi ý thức, là anh của mười năm trước.”
“Thật không? Em nhớ là trước đây khi anh trả lời phỏng vấn, còn tỏ tình với em cơ.”
“Đấy là do hiệu ứng của chương trình.”
“Vậy được rồi.”
Thi Nhân thẳng thừng không truy hỏi nữa, trong đáy lòng có chút mất mát.
Cô còn cho rằng sau những nỗ lực, mối quan hệ của bọn họ đã có bước tiến.
“Đương nhiên, em cũng không cần buồn làm gì. Nếu như anh của mười năm trươcs thích em, vậy thì chắc chắn là trên người em có ưu điểm. Không cần phải tự ti.”
“Ai tự ti chứ?”
Thi Nhân quay người nói:
“Ban đầu là anh mặt dày theo đuổi em, cho dù nói với anh đứa bé không phải con của anh, anh cũng không chê mà nhận làm cha,”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!