Hách Liên Thành nhìn vậy nhưng thật ra rất bình tĩnh, lập tức mở miệng: “Con nói có chuyện cần nói rõ ràng trước mặt chú, là chuyện gì vậy?”
Ngay từ đầu anh ta đã biết Mạc Tử Tây muốn nói chuyện gì, nghĩ rằng lần này vừa đúng lúc nên nói rõ ràng tất cả.
Đời này anh ta cũng sẽ không kết hôn với ai nữa, cũng sẽ không thích một người nào nữa.
Nhưng sau khi tới nơi này, Hách Liên Thành thấy Mạc Tử Tây ở bên bạn trai, quả nhiên là lời muốn nói, không giống như anh ta nghĩ.
Như vậy Mạc Tử Tây rốt cuộc muốn nói gì với anh ta.
“Ngoài sân có chỗ ngồi, mọi người ra bên ngoài đi, tôi đi vào pha cho mọi người ấm hồng trà.”
Diệp Tranh cầm ấm trà trong tay, lá trà màu đỏ vương ra bên ngoài.
Hách Liên Thành chưa nói gì, hai người đi ra sân, làn gió nhẹ mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Mạc Tử Tây quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tranh, nhận được sự an ủi trong ánh mắt người đàn ông ấy, cô ấy mới ngồi xuống, nhìn Hách Liên Thành trước mặt: “Quả thật trước kia con quá thích chú.”
“Ừ, chú biết.”
Hách Liên Thành bình tĩnh nhìn thoáng qua người đàn ông trong phòng khách: “Anh ta đối với con tốt không?”
“Anh ấy rất tốt với con, con cũng rất yêu anh ấy.”
Mạc Tử Tây lộ ra nụ cười nhẹ, quả nhiên là rất thích người ấy.
“Chú cảm thấy vui thay cho con, chỉ là đây không phải là lời con muốn nói, tìm chú có chuyện gì, mà lại không dám đối mặt nói.”
“Đúng.”
Mạc Tử Tây ngẩng đầu nhìn anh ta: “Thực ra lời mẹ chú nói lúc ở tòa án là thật, người không phải do bà ấy giết.”
“Con nói cái gì?”
Hách Liên Thành nắm tay, ánh mắt trở nên nghiêm túc, ở tận sâu trong trái tim có chút đau nhói.
“Bởi vì người đẩy ngã chị Mộng Thần là con.”
Mạc Tử Tây lộ ra nụ cười khổ: “Là con hại chết cô ấy.”
Lời nói này đánh thật mạnh vào trong lòng Hách Liên Thành, anh ta đột nhiên sửng sốt, ngửa đầu tựa vào ghế, không có phản ứng một lúc lâu.
Anh ta tuyệt vọng đưa mẹ mình vào trong tù, nhà họ Hách bây giờ tan cửa nát nhà, không còn tồn tại nữa.
Anh ta cảm thấy tất cả những điều này đều là báo ứng của mình.
Nhưng bây giờ, có người nói với mình, hung thủ không phải mẹ anh ta.
“Tử Tây, con xác định là không nói đùa chú chứ?”
Hách Liên Thành cảm thấy cơ thể mình giống như một người già, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn người con gái ngồi trước mặt mình, đây là Mạc Tử Tây sao?
“Lúc trước con ghen tỵ với chị Mộng Thần, hơn nữa mẹ chú không thích cô ấy, con cảm thấy bản thân mình có cơ hội. Sau đó bọn con xảy ra xung đột, con đã lỡ tay đẩy cô ấy đập gáy xuống đất, lúc đó con đã rất sợ hãi, cho nên đã bỏ chạy.”
Vành mắt Mạc Tử Tây đỏ lên: “Nhiều năm như vậy, con cũng không dám đối diện với chuyện này.”
“Hóa ra con là người giết cô ấy?”
“Là con.”
Mạc Tử Tây vốn dĩ đã nghĩ rằng khi nói ra chuyện này sẽ rất khó khăn, không ngờ rằng cũng không khó đến như vậy.
“Chính xác mà nói, trước mắt không có bằng chứng chứng minh là em làm.”
Diệp Tranh đi từ phòng khách ra, giọng nói bình tĩnh: “Lúc trước khi theo dõi camera, chỉ có bà Hách là không khớp dấu vết, cũng không có dấu vết nào của Mạc Tử Tây cả, chứng minh là camera đã bị người nào đó động tay động chân, chuyện này cũng không phải do Mạc Tử Tây làm, chứng tỏ rằng có người thứ ba ở trong chuyện này.”
Hách Liên Thành mở miệng nói: “Vì sao người thứ ba lại làm dấu vết của Mạc Tử Tây biến mất chứ?”
“Thứ nhất là vì bao che cho Mạc Tử Tây. Thứ hai là thời gian Mạc Tử Tây ra vào quá trùng khớp, người thứ ba kia không thể không xóa, để tránh việc người khác theo dõi camera giám sát sẽ phát hiện ra manh mối.”
Hách Liên Thành suy nghĩ, sau đó nói: “Suy đoán của anh không phải là không có căn cứ. Cái người mà biến mất khỏi camera ấy, đã tìm được rồi sao?”
“Không tìm được, bây giờ chúng tôi tìm anh, là bởi vì bà Hách có thể là nhân chứng duy nhất, lời nói của bà ấy có thể là chứng cứ, hoặc có thể là căn cứ để giúp đỡ chúng tôi tìm được người thứ ba kia.”
Không khí trở nên cực kỳ im lặng.
Mạc Tử Tây gấp gáp nhìn Hách Liên Thành, tâm trạng của cô ấy bây giờ rất nặng nề.
Một lúc lâu sau Hách Liên Thành nhìn cô ấy: “Tử Tây, con điều tra tất cả chuyện này là muốn làm sáng tỏ tội danh của mình sao? Nếu như cuối cùng điều tra ra được kết quả lại không giống như con mong muốn, con sẽ không quay đầu được nữa đâu.”
Bây giờ, chỉ có hai trường hợp.
Thứ nhất, người thứ ba xuất hiện, đây mới là hung thủ.
Thứ hai, không có người thứ ba, Mạc Tử Tây ra tay giết Mạc Mộng Thần.
Khả năng thứ nhất có tỷ lệ xảy ra không lớn, nhưng nếu tình huống này thật sự xảy ra , thì Mạc Tử Tây phải thừa nhận chuyện chính mình đã lỡ tay đẩy ngã Mạc Mộng Thần.
Đi đến bước đó, Mạc Tử Tây sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa.
“Con biết, chỉ là nếu như con thật sự làm chuyện sai trái, con nguyện nhận mọi hình phạt. Con đã quyết định rồi.”
Mạc Tử Tây cố gắng kìm nén cảm xúc, đây cũng là kết cục mà cô ấy phải nhận.
“Tử Tây, chú không bắt con phải làm như vậy.”
Hách Liên Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nếu chị gái con còn sống, cô ấy cũng không muốn con phải làm như vậy, bởi vì chú và mọi người đều biết, không phải con cố ý.”
“Chú không trách con sao? Vì sao lại muốn bào chữa cho con?”
Người đàn ông sờ đầu cô ấy: “Bởi vì đối với chú và Mộng Thần mà nói, con như là em gái của chúng ta vậy.”
Nước mắt Mạc Tử Tây rơi như mưa, cô ấy giơ tay che mặt mình, không ngẩng đầu lên.
Lúc trước rốt cuộc cô ấy đã làm sai chuyện gì.
Sai lại càng sai.
Hách Liên Thành nhìn cô ấy: “Tử Tây, chú rất vui khi con có thể nói với chú chuyện này, chân tướng như thế nào chú sẽ điều tra rõ ràng. Con sẽ không làm chuyện xấu đâu.”
Diệp Tranh ngăn cản tay của Hách Liên Thành, sắc mặt bình tĩnh: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng, anh chỉ cần cung cấp bằng chứng là được. Cô ấy, tôi sẽ bảo vệ.”
Người đàn ông nói như dao chém sắt, giọng nói còn mang theo sự địch ý.
Hách Liên Thành thu tay lại: “Được, chăm sóc cô ấy tốt một chút. Còn chuyện này không liên quan đến anh.”
Bỗng nhiên Mạc Tử Tây đứng lên, lau nước mắt trên mặt: “Đây là chuyện của em, không cần mọi người phải đứng ra chống đỡ cho em. Lúc trước chính là do em yếu đuối mới có thể gây nên cái chuyện kia.”
Nếu như cô ấy dũng cảm một chút, lập tức đi báo động thì chị Mộng Thần có thể sẽ không xảy ra chuyện như vậy?
Trốn tránh vĩnh viễn không thể nào giải quyết được vấn đề, sẽ chỉ khiến mình rơi vào tận cùng của sự hối hận mà thôi.
Cô ấy không muốn lại trốn tránh nữa.
Hách Liên Thành gật đầu: “Được, chú sẽ chịu trách nhiệm hỏi rõ ràng tình huống lúc đó là gì.”
“Chú Liên Thành, rất xin lỗi.”
Hách Liên Thành vốn dĩ muốn vuốt vuốt tóc cô ấy, cuối cùng lại nhịn xuống, dù sao thì bây giờ đang có một người đàn ông như hổ đói rình rập đề phòng mình.
Anh ta cũng không có quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi biệt thự, cô ấy nghẹn ngào mở miệng: “Em đã nghĩ là chú ấy sẽ hận em, sẽ oán em.”
Cô ấy không ngờ rằng anh ấy lại ngăn cản mình tiếp tục điều tra.
Cô ấy quả thật là một kẻ ngốc.
Cô ấy đã phụ lòng rất nhiều người.
Diệp Tranh ôm cô ấy: “Bởi vì em có ý nghĩa rất lớn đối với bọn họ, cho nên họ mới tin tưởng em như vậy, trước khi kết thúc, không ai biết kết cục sẽ như thế nào.”
“Anh thật sự tin tưởng em sao?”
“Tất nhiên rồi, em đã chuẩn bị tốt như vậy, vậy vì sao còn phải sợ hãi làm gì cơ chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!