“Vậy anh đã cố gắng làm nhiều việc như vậy, lẽ nào không muốn tự mình nắm quyền điều hành, thành quả của thắng lợi sao?”
Tiêu Vinh luôn không hiểu người đàn ông ở trước mặt này muốn làm gì. Là vì sản nghiệp của nhà họ Mạc sao?
Không, Tiêu Vinh còn cảm thấy thậm chí Cố Văn Trình muốn phá hủy nhà họ Mạc, hoặc là hủy hoại Mạc Đông Lăng.
“Không, thành quả chiến thắng mà tôi mong muốn từ trước tới nay đều không phải là cái này, mà là khiến anh ta phải hối hận.”
Nói đến đây, Cố Văn Trình dừng lại, chuyển sang chủ đề khác:
“Điều này anh không cần phải quan tâm, làm tốt những việc của bản thân anh, nếu không, nhiệm vụ mà thất bại, thì không cần tôi phải ra tay, anh cũng biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Mạc Mỹ Đình, người nhà họ Mạc sẽ không buông tha cho cô ta.”
“Tôi biết mình nên làm gì.”
Tiêu Vinh liếc mắt nhìn thời gian, đứng dậy rời đi.
Cố Văn Trình nhìn bóng dáng của anh ta, ánh mắt khó đoán:
“Ngài không phái người đi theo Tiêu Vinh sao?”
“Không cần, có Mạc Mỹ Đình ở trong tay của chúng ta, anh ta sẽ không phản bội. Về thủ đoạn khống chế đàn ông, tôi tin tưởng Mạc Mỹ Đình. Nếu không, ngay từ đầu tôi đã không chọn loại người như cô ta.”
Cố Văn Trình nhìn bầu trời bên ngoài, không bao lâu nữa, sẽ có kết quả mà anh ta mong muốn nhìn thấy.
Thật sự không thể chờ được để xem biểu cảm của Mạc Đông Lăng là bộ dạng như thế nào.
Tiêu Vinh rời khỏi biệt thự, vẻ mặt liền thay đổi sau khi lên xe.
“Cậu chủ Tiêu, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Thật sự muốn làm theo những gì anh ta nói sao? “
Rõ ràng cuối cùng, đối phương sẽ không buông tha cho Tiêu Khôn Hoằng, cũng sẽ không buông tha cho bọn họ.
“Tôi không biết.”
Lúc này, Tiêu Vinh cũng không biết bản thân mình nên làm gì.
Bộ mặt thật của Mạc Mỹ Đình khiến anh ta cảm thấy chán ghét, tức giận. Nhưng mà hiện tại anh ta đã không còn đường để đi.
Xe đến địa điểm đã ấn định, lúc Tiêu Vinh bước vào, phát hiện xung quanh có nhìn nhìn mình, không biết người đó là ai.
Mặt anh ta không thay đổi đi tới phòng VIP, nhìn thấy một mình Tiêu Khôn Hoằng ở trong phòng, cửa sổ mở toang, có thể nhìn thấy hòn non bộ ở bên ngoài.
“Ngồi đi.”
Tiêu Khôn Hoằng tự mình rót trà cho Tiêu Vinh, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không khác biệt so với bình thường.
“Tôi nhớ lúc còn nhỏ anh không thích uống trà, rất đắng.”
Tiêu Vinh ngồi đối diện anh ấy, nhìn nước trà xinh đẹp trong ly trà, hoảng hốt một chút:
“Lúc anh mới bắt đầu kinh doanh, vì để gặp gỡ với những doanh nhân đó, mới bắt đầu uống trà, còn từng phàn nàn với tôi rằng, uống trà đắng như uống thuốc bắc.”
“Dừng lại, anh tìm cậu tới không phải để kể lại chuyện cũ.”
Tiêu Khôn Hoằng ánh mắt sắc bén nói:
“Tuy rằng tôi mất trí nhớ, nhưng không phải là quên hết tất cả.”
“Không sai.”
Tiêu Vinh liếc nhìn căn phòng:
“Ở đây nói chuyện có tiện không?”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ đặt phòng có vấn đề sao?”
Tiêu Khôn Hoằng với giọng kiêu ngạo, luôn luôn có phong cách riêng của anh ta.
Đột nhiên Tiêu Vinh thả lỏng hơn rất nhiều.
“Cậu tìm anh làm cái gì?”
“Câu hỏi này nên là tôi hỏi anh mới đúng, hiện tại Thi Nhân hợp tác với nhà họ Mạc, đồ vật mà các anh muốn, chắc chắn cô ấy sẽ không đưa ra.”
“Nếu như không có đồ vật ở trong tay của Thi Nhân, hợp tác của chúng ta cũng không còn cần thiết. Trừ khi cậu lấy đồ vât đó đến.”
Tiêu Vinh nói ra yêu cầu của Cố Văn Trình.
Tiêu Khôn Hoằng không ngạc nhiên nói:
“Có thể, nhưng mà cần có thời gian, gần đây tôi và cố ấy đang chiến tranh lạnh, cố tình quá cô ấy sẽ phát hiện ra.”
“Tùy cậu thôi, nhưng mà hiện tại anh muốn gặp Tiêu Đào Hy.”
Đột nhiên Tiêu Vinh mất kiên nhẫn, tâm tình anh ta rất rối loạn.
“Anh gặp chị ấy làm gì? Tiêu Đào Hy không có cơ hội đến gần Thi Nhân, cũng không thể lấy được đồ vật trong tay cô ấy. Đừng mất công suy nghĩ về điều đó. Vỗn dĩ Tiêu Đào Hy đã bị bệnh tâm thần giày vò nhiều năm như vậy, anh không thấy xấu hổ khi lợi dụng chị ấy sao?”
Mặc dù Tiêu Khôn Hoằng không hài lòng với những hành động trước đây của Tiêu Đào Hy, nhưng so với cảnh ngộ của cô ta, anh ấy thật sự không thể trách móc Tiêu Đào Hy.
Sự việc này, đã liên lụy đến rất nhiều người. Đừng để một mình Tiêu Đào Hy đáng thương bị đảo lộn.
Tiêu Vinh sững sờ:
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Rõ ràng cậu dùng Tiêu Đào Hy là có thể uy hiếp được anh, tại sao cậu lại không làm như vậy? Thật sự còn muốn bảo vệ cô ta?”
Nếu là trước kia, có lẽ Tiêu Vinh sẽ cảm thấy là do Tiêu Khôn Hoằng cố ý làm như vậy.
Nhưng mà hiện tại, đột nhiên anh ta cảm thấy bản thân mình nhìn mọi thứ rõ ràng hơn trước kia.
Vì điều này mà anh ta đã mệt mỏi rất nhiều năm, Tiêu Khôn Hoằng cũng đã từng là em trai của anh ta, vậy mà luôn luôn bảo vệ Tiêu Đào Hy.
“Này này, tại sao đột nhiên anh lại dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi? Anh cho rằng tôi sẽ tin nổi bộ dạng này của anh sao, sẽ cảm thấy anh sẽ cải tà quy chính sao?”
Tiêu Khôn Hoằng đưa hai tay lên ôm ngực, phòng bị nhìn Tiêu Vinh với vẻ mặt không biết anh ta muốn làm cái gì.
Ngay lúc đó, Tiêu Vinh trở lại như bình thường nói:
“Trả lời anh một câu hỏi.”
“Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi đáng ghét của anh?”
“Tôi có thể nói cho cậu biết người đứng phía sau giật dây là ai, và rốt cuộc mục đích của anh ta là gì.”
Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt lại nói:
“Tôi dựa vào cái gì mà tin anh được?”
“Cậu có thể không tin tôi, nhưng mà cậu có thể tin Tiêu Đào Hy, cô ấy là em gái của anh. Anh sẽ không làm tổn thương đến em ấy, nhưng những người ở phía sau giật dây đã cố gắng bắt cóc em ấy một vài lần. Trước mắt, người duy nhất có thể bảo vệ được em ấy, chỉ có cậu.”
Anh ta cũng chỉ tin tưởng Tiêu Khôn Hoằng.
Sau một lúc, Tiêu Khôn Hoằng mới nói:
“Nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu Đào Hy là bị ông cụ làm hại trở thành như vậy, chị ấy vô tội.”
Nếu như đổi lại là anh ta bị giam giữ nhiều năm như vậy, khi anh ta thoát ra ngoài, điều đầu tiên anh ta làm sẽ là báo thù tất cả mọi người. Nhưng Tiêu Đào Hy không làm như thế.
Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng nói thêm một câu:
“Có thêm chị ấy ở trong tay của tôi, anh còn không ngoan ngoãn hay sao? Chị ấy là một quân cờ rất hữu dụng.”
“Nhưng mà cậu lại không dùng em ấy để uy hiếp anh.”
“Đó là bởi vì chưa tới thời điểm thích hợp.”
Tiêu Vinh đột nhiên mỉm cười:
“Bộ dạng nói dối của cậu vẫn giống hệt như trước đây. Thật sự là anh vẫn quen với bộ dạng hay quên của cậu hơn.”
Bởi vì vào lúc đó, bọn họ vẫn là anh em, đã từng là những người thân quen nhất.
“Đừng nói nhảm nữa, tôi sẽ ngừng chơi trò chơi cảm xúc càng sớm càng tốt, tôi sẽ không tin bộ dạng này của anh. Mặc dù tôi bị mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa là tôi không biết gì. Anh đã bắt cóc vợ và con của tôi, suýt chút nữa đã ghi một món nợ cho tôi, tôi sẽ không dễ dàng quên được.”
“Đúng vậy, chúng ta đã là kẻ thù của nhau từ lâu.”
Tiêu Vinh dường như đã nghĩ thông suốt.
Anh ta nói:
“Cho anh gặp Tiêu Đào Hy một lần, anh có chuyện muốn hỏi em ấy.”
“Không thể nào, tôi sẽ không để chị ấy đi gặp anh, anh thấy tôi ngốc như vậy sao?”
Tiêu Vinh dừng lại rồi nói:
“Để anh gọi điện thoại cho em ấy cũng được.”
“Có thể, nhưng trước tiên, anh phải nói cho tôi biết, người ở phía sau giật dây là ai?”
“Cậu đã từng gặp qua rồi, nói chính xác, trước đây đã từng nhìn thấy. Anh ta tên là Cố Văn Trình, là người nước S.”
Tiêu Khôn Hoằng nghi ngờ, gửi một tin nhắn cho Diệp Tranh:
“Cố Văn Trình là ai?”
Diệp Tranh rất nhanh chóng sắp xếp thông tin và gửi nó qua, anh ấy nhìn lướt qua, cũng đã phần nào hiểu rõ.
Anh ấy đặt điện thoại xuống:
“Chuyện này tôi phải suy nghĩ một chút.”
“Thời gian của các cậu không còn nhiều, bọn họ sẽ hành động sớm thôi, vợ của cậu Thi Nhân, thậm chí cả con của cậu sẽ gặp nguy hiểm.”
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng lập tức trở nên lạnh lùng:
“Làm sao? Chuyện này mới tức giận? Cậu nên biết những gì anh nói đều là thật, cậu không nên để Thi Nhân đi vào chỗ nguy hiểm.”
“Không liên quan tới anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!