Biểu cảm của Thi Nhân trở nên hơi mất tự nhiên.
Thực ra cô không nghĩ sẽ thật sự đánh nhau, nhưng trong lòng đang dâng trào cảm xúc, cảm thấy lúc này chắc chắn chắn cô sẽ cho Tiêu Khôn Hoằng một cái tát.
Ai ngờ, cô lại thực sự đánh anh.
Cô chột dạ nói: "Em xin lỗi."
"Ah!"
"Đừng tức giận, chính anh là người đã bảo em phải diễn cho nghiêm túc, không thể để lộ sơ hở. Nếu chúng ta thực sự vì chuyện này mà cãi nhau, em có thể sẽ thực sự làm vậy."
"Quả nhiên, em chính là muốn đánh anh?"
Thi Nhân: "Không, em thề."
"Anh mặc kệ, em đánh anh trước mặt nhiều người như vậy, nhất định phải bồi thường cho anh."
"Được rồi, sau khi sự việc xong xuôi, anh muốn em bồi thường thế nào cũng được."
"Em không cần phải đợi đến khi sự việc xong xuôi, ngày mai đi."
Thi Nhân cẩn thận gõ chữ: "Anh muốn em bồi thường cho anh như thế nào?"
"Ngày mai em sẽ biết."
Cô tỏ vẻ cô không muốn biết, nếu sớm biết như vậy cô sẽ không ra tay đánh anh.
Người đàn ông này muốn bồi thường cái gì?
Thi Nhân cảm thấy mặt mình hơi nóng!
——
Việc Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cãi nhau, nhanh chóng được lan rộng.
Những tấm ảnh cô dọn đi trong một đêm cũng được truyền tới tay Cố Văn Trình, khi nhìn thấy những tấm ảnh này, anh ta nở một nụ cười gian xảo.
Chiến thắng đang vẫy gọi chính mình.
Đôi vợ chồng bày cãi nhau rồi tách ra, chứng tỏ anh ta còn cơ hội.
Anh ta không thể không thừa nhận Tiêu Khôn Hoằng là một người có thực lực, khiến anh ta không thể không cẩn thận, không thể để giống như Mạc Mỹ Đình, bị Tiêu Khôn Hoằng đánh một cái trở tay không kịp.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng có một điểm yếu..
Chỉ cần nắm được điểm yếu này, sẽ không bị hắn khống chế.
Trên mạng đã sớm rộ lên tin đồn cặp vợ chồng ân ái của Tập đoàn Quang Viễn chia tay, càng ngày càng trở nên gay gắt.
Nghe nói cả hai vì lợi ích mà cãi nhau.
Hiện tại, Tiêu ph nhân đã chuyển đi, không sống trong trang viên của nhà họ Tiêu nữa.
——
Khi Thi Nhân đi làm vào ngày hôm sau, cô cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của các đồng nghiệp đang đổ dồn vào người mình.
Cô nhìn thẳng mà đi về văn phòng, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Không lâu sau, Triệu Nhược Trúc đi tới: "Chị không sao chứ?"
"Tôi ổn."
"Ở trước mặt tôi chị không cần phải giả bộ, hai mắt đều đỏ."
Triệu Nhược Trúc đột nhiên nghe được tin hai người đang cãi nhau, cô ta rất kinh ngạc, Lão Tiếu cũng không nói thêm gì, cô ta cũng biết đôi khi có sự khác nhau là chuyện bình thường.
Thi Nhân cười miễn cưỡng.
Vẻ ngoài hốc hác của cô càng khẳng định chuyện hai người cãi vã là thật.
Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa chuyện xấu đã truyền ra ngoài ngàn dặn.
Mạc Mỹ Đình vội vàng chạy tới xem náo nhiệt, còn muốn cùng bộ phận thiết kế mở cuộc họp, kỳ thật cô ta muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Thi Nhân lúc này.
Thật là vô cùng hả giận.
Triệu Nhược Trúc ngăn Thi Nhân lại: "Chị không cần phải đi, tôi sẽ tự lo liệu."
Hoàn toàn không có chuyện gì tốt khi con hồ ly tinh Mạc Mỹ Đình xuất hiện.
"Không sao đâu, chuyện gì đến cũng phải đến, tôi sẽ không lùi bước. Mạc Mỹ Đình chỉ là một con hổ giấy mà thôi."
Bây giờ cô định cho Mạc Mỹ Đình thấy bộ dạng mất mác của mình, để Mạc Mỹ Đình tin rằng giữa bọn họ đã thực sự cãi nhau.
Thi Nhân cầm tài liệu và đi vào phòng họp.
Không khí bên trong có chút ngượng ngùng, Mạc Mỹ Đình đã đến từ sớm: " Tiêu phu nhân, sao mắt bà sưng lên? Tối hôm qua lén lút trốn trên giường khóc sao?"
Ngay từ đầu đã ngửi thấy mùi thuốc súng.
Tay Thi Nhân siết chặt tập tài liệu, sắc mặt lạnh lùng ngồi xuống: "Không liên quan gì đến cô."
"Tôi chỉ quan tâm đến cô thôi. Không có Tiêu Khôn Hoằng hỗ trợ, cô dựa vào cái gì mà thắng được?"
"Tất nhiên là dựa vào thực lực."
Thi Nhân đột nhiên mở miệng đánh trả: "Làm sao giống như cô, dựa vào đi cửa sau, không từ thủ đoạn?"
Nụ cười trên mặt Mạc Mỹ Đình biến mất ngay lập tức.
Không ai trong hai người chịu nhượng bộ, không ai dám can thiệp.
Cuộc họp kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ, nhưng may mắn thay, Thi Nhân và Mạc Mỹ Đình không cãi nhau.
Sau khi họp xong, Mạc Mỹ Đình đứng dậy nói: "Nhân tiện, tôi có chuyện cần đích thân trao đổi với giám đốc Tiêu. Tiêu phu nhân có muốn đi cùng có đi cùng không?"
"Không cần."
Thi Nhân rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Mạc Mỹ Đình lộ ra vẻ đắc thắng, chậc chậc chậc chậc, cãi nhau thật rồi.
——
Thi Nhân trở lại văn phòng một mình, vẫn chưa thấy ai.
Lúc này, cũng không có ai đến tìm cô.
Cô hạnh phúc khi ở một mình, ít nhất cô ấy không cần phải diễn.
Ngay sau đó, Triệu Nhược Trúc đi tới, gõ cửa: "Giám đốc Tiêu mời chị lên văn phòng trên lầu."
"Oh."
"Hồ ly tinh kia đã đi rồi. Bọn họ không ở lại bao lâu."
Thi Nhân gật đầu, đi lên văn phòng giám đỡ trong ánh mắt của rất nhiều người.
Trợ lý cấp cao đã đợi ở ngoài cửa, sau khi cô bước vào, cửa văn phòng đóng lại.
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu: "Em ghen tị?"
"Em ghen tị cái gì!"
Thi Nhân nhìn anh: "Anh tìm em có chuyện gì?"
"Tối hôm qua có người làm cái gì, không nên nhanh như vậy đã quên đi?"
Đầu óc Thi Nhân ngừng lại, vẻ mặt trở nên hơi mất tự nhiên: "Em không phải đã nói, đó chỉ là diễn xuất. Miễn cho anh nói là em không chuyên nghiệp."
"Vậy mà em còn nói sẽ bồi thường cho anh."
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đứng lên, chậm rãi tới gần cô, ánh mắt sâu thẳm: "Phu nhân sẽ không cho rằng mặt của Tiêu Khôn Hoằng này, có thể tùy tiện đánh sao?"
Thi Nhân bị buộc phải nhanh chóng lùi lại phía sau.
Cho đến khi lưng đụng vào tấm kính, cô không thể tiếp tục lui.
Người đàn ông cúi xuống, dùng một tay nhốt cô vào lòng: "Phu nhân, em không phải sẽ muốn đổi ý chứ?"
"Em không có."
Thi Nhân muốn trốn, nhưng bị anh chặn đường chạy thoát nên chỉ có thể bị nhốt trong lòng anh, tiếp nhận sự thẩm vấn của anh.
Cô có chút sốt ruột: "Anh cho em ra ngoài trước rồi hãy nói."
"Không, sau đó em nhất định sẽ chạy trốn."
Tiêu Khôn Hoằng chỉ đơn giản cúi người nhìn cô chằm chằm, nhìn thấy vẻ lo lắng thể hiện trong đôi mắt cô, giọng điệu nghiêm túc: "Tối hôm qua em đã hứa với anh, bồi thường gì cũng được."
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hai người áp sát vào nhau, hô hấp đan xen.
Ánh mắt Thư Niệm có chút mơ hồ: "Em cũng đã nói là chờ chuyện này kết thúc."
"Không cần lâu như vậy, anh không thể chờ được."
Giọng anh vang lên từ đỉnh đầu, những ngón tay lạnh lẽo lướt trên má, véo cằm cô rồi từ từ tiến lại gần.
Lúc này, ý đồ của Tiêu Khôn Hoằng đã quá rõ ràng.
Thi Nhân chống tay lên ngực anh, đỏ mặt nói, "Không phải hôm nay."
"Tại sao?"
"Bởi vì, bởi vì tối hôm qua dì mụ của em tới."
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày, sau đó cười ra tiếng: "Em cho rằng tôi muốn làm gì?"
Không phải chuyện đó?
"Hừ, anh rất vui vẻ, cho nên hôm nay mới tính thu một ít tiền lãi."
Nói xong, Tiêu Khôn Hoằng chặn miệng Thi Nhân, không cho cô có cơ hội phản bác, vì cô đã chủ động, đừng trách anh không khách sáo.
Hai người dựa vào tấm kính hôn nhau, phía sau là nhiều tòa nhà cao tầng, xe cộ trên đường nhỏ như con kiến.
Họ đứng trên tầng cao nhất, tầng 50, thân mật dựa sát vào nhau hôn môi, hơi thở đan xen.
Đằng sau họ, thế giới đóng vai trò như một nhân chứng.
Cho đến cuối cùng, mặt trời đã khuất sau những đám mây, ánh trở nên tối hơn rất nhiều.
Tiêu Khôn Hoằng siết chặt eo cô: "Cái này không được sao?"
Thi Nhân thở hổn hển dựa vào vòng tay anh.
Anh thử ngẩng cao đầu hôn lâu như vật, cổ không đau, thân thể không mệt sao?
Hơn nữa, anh ấy không chỉ đơn giản là hôn, đôi tay của anh ấy cũng không có chút qu củ nào cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!