Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, thứ mà bọn họ đang giẫm lên chính là ngôi nhà cũ trước kia và quá khứ của bọn họ.
Bây giờ, bọn họ muốn nhìn về tương lai.
Trong bóng tối, Thi Nhân kiễng chân lên và hôn anh.
Lúc này, cô cảm thấy rất đau lòng cho anh.
Trong phòng không có nhiều ánh sáng, Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào lòng, dừng lại cắn lỗ tai cô: "Em có chắc chắn muốn chủ động ở đây không?"
Một giọng nói trầm ấm truyền đến, Thi Nhân ngẩng đầu nhìn đôi mắt anh: "Anh không phải cũng rất kích động sao?"
"Không phải dì mụ của em còn chưa đi sao?"
"Lần trước là em trêu anh."
Thi Nhân ho khan một tiếng, bây giờ tình hình đã khác, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu anh muốn, em không phải là không thể."
"Đừng an ủi anh như vậy."
Tiêu Khôn Hoằng có chút dở khóc dở cười, anh không ngờ cô lại chủ động như vậy, anh cũng có thể cho rằng cô là vì qua tâm mình, mới có thể lấy thân báo đáp.
Thật lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng mới nói: "Em muốn ôm tới khi nào?"
Dù anh rất muốn thỏa mãn cô nhưng thời gian và địa điểm đều không thích hợp.
Lần đầu tiên của anh sao có thể ở một nơi không hoàn hảo như thế này.
Thi Nhân đỏ mặt, ngay lập tức buông anh ra, nếu anh đã từ chối thì thôi vậy.
Bất quá giây tiếp theo, người đàn ông nắm tay cô, các ngón tay đan vào nhau.
Cô nhìn căn phòng này: "Anh còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn quanh: "Những gì anh nhớ khác với những gì mà em nhớ."
"Chắc chắn rồi, lúc đó em ghét anh lắm. Nơi này với em mà nói như một cơn ác mộng. Mỗi lần đối mặt với anh, em đều không thể nào ngủ ngon được."
Người đàn ông cau mày: "Anh đáng sợ như vậy sao?"
Thi Nhân ngẩng đầu: "Khi đó, anh hoàn toàn khác với bây giờ."
Sau khi trải qua sự phản bội, tính cách của Tiêu Khôn Hoằng trở nên dễ thay đổi, vui buồn thất thường.
May mắn thay, mọi thứ đã kết thúc.
Người đàn ông im lặng một lúc: "Xin lỗi."
"Không sao cả, em tha thứ cho anh."
Thi Nhân mỉm cười: "Quá khứ đệ đã qua rồi."
Tiêu Khôn Hoằng bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt, vừa định đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, anh liền nhận thấy bên ngoài có ánh sáng đèn pin, theo bản năng liền mang theo Thi Nhân trốn đi.
Hai người đồng thời nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Bên trong có ai không? Đây là nhà riêng nên không thể tùy tiện vào được."
Đó là một ông lão đang nói chuyện, rõ ràng là đang nhìn trang viên.
Thi Nhân vừa định mở miệng, liền bị người đàn ông bịt miệng, trên đầu truyền đến giọng nói: "Không thể bị bại lộ."
Chẳng mấy chốc, người gác cổng già cầm đèn pin đi lên lầu.
Tiêu Khôn Hoằng mang Thi Nhân cùng nhau trố vào tủ trong phòng, bên trong còn có quần áo trước kia, nhưng hiện tại chúng đã bị mốc.
Dù sao mùi hương cũng không dễ ngửi cho lắm.
Ông lão cầm đèn pin liếc nhìn xung quanh, trong miệng còn mang theo giọng điệu kỳ quái: "Sao lại như vậy chứ, không có ai."
Bây giờ nơi này đã hoang phế, kẻ trộm sẽ không đến đây.
Ông lão nhìn xung quanh, sau khi đóng cửa và cửa sổ liền rời khỏi phòng.
Trong phòng quần áo, cả hai trốn trong tủ.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng không nghe thấy gì, liền mở cửa tủ: "Được rồi."
"Khụ khụ khụ, hơn một năm nay không có người ở, liền thành như thế này."
Khi Thi Nhân nhìn thấy căn phòng để quần áo quen thuộc, cô nhanh chóng di chuyển ánh mắt.
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút: "Anh đã từng cùng em sống ở chỗ này sao?"
"Đúng vậy."
"Chúng ta đã không xảy ra chuyện gì trong phòng để quần áo chứ?"
Thi Nhân dừng lại một lúc, cô mới nhận ra anh đang nói gì, cô đỏ mặt: "Đừng quên, lúc đó anh bị tàn phế. Anh có thể làm gì chứ?"
Sau khi nói xong lời nói này, không nghe thấy anh trả lời.
Thi Nhân cảm thấy mình nói mình bị tàn tật có vẻ hơi quá đáng, lập tức đổi chủ đề: "Trước khi anh mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, anh không cho phép em ngủ trên giường. Lúc đầu, em chỉ có thể ngủ trên sàn sau đó thì ngủ trên ghế sofa. "
"Chuyện này là không có khả năng!"
Tiêu Khôn Hoằng mở to hai mắt kinh ngạc, anh làm sao có thể làm ra chuyện này?
Nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông, Thi Nhân nghiêm túc nói: "Nếu anh không tin em, hãy hỏi Diệp Tranh, những điều này đều là sự thật."
Sau khi ném những lời này xuống, cô liền rời khỏi phòng để quần áo.
Để cho anh tự hối hận một mình.
Không lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng đi ra: "Anh rốt cuộc cũng hiểu được tại sao anh đối với em lại tốt như vậy."
Trước kia anh không tìm ra được lý do.
Bây giờ anh đã tìm thấy nó.
"Tại sao?"
Thi Nhân rất tò mò về lý do của anh.
"Anh từng đối xử với em thế này, nhưng em lại sinh ra ba đứa con cho anh. Cô gái ngốc nghếch như vậy, trên đời này chắc không thể tìm được người thứ hai. Nếu anh không nhanh chân nắm chặt lấy em. Đầu óc anh có vấn đề sao?"
Thi Nhân ra mở cửa mà không quay lại.
Câu trả lời này không làm cô hài lòng chút nào.
Tiêu Khôn Hoằng thấy cô đứng ở cửa không rời đi, cười đi tới: "Em không cần cảm thấy xấu hổ."
"Tiêu Khôn Hoằng, anh nghĩ ngủ ở nơi này một đêm như thế nào?"
"Mặc dù đây là một nơi đầy ắp kỷ niệm, nhưng nó không phù hợp với bầu không khí hiện tại. Anh không thích làm điều đó ở một nơi mất vệ sinh."
Tiêu Khôn Hoằng cẩn thận quan sát biểu tình của vợ nhỏ của mình, bỗng nhiên hiểu được, cô sẽ không vô duyên vô cớ hỏi mình muốn ngủ ở đây một đêm không.
Rõ ràng là cô không mời mình.
Vì vậy, vấn đề tới rồi.
Anh đưa tay ra vặn khóa cửa - quả nhiên không vặn ra được.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: "Bị khóa trái?"
"Chính xác mà nói, ông cụ vừa rồi đã khóa cửa, phải làm sao bây giờ?"
"Có mang theo điện thoại di động không?"
"Có mang nó đến, nhưng nó có vẻ bị hết pin rồi."
Thi Nhân cũng lấy điện thoại di động ra, màn hình là một màu đen, thật ra cô cũng không ngờ rằng mình đột nhiên đi ra ngoài để tìm Tiêu Khôn Hoằng.
Đang dò đường, tìm kiếm địa điểm, điện thoại di động tự nhiên cũng hao hết phần pin cuối cùng.
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: "Tốt lắm, hôm nay chúng ta là một đôi vợ chồng cùng nhau bỏ mạng."
Thi Nhân trêu chọc Tiêu Khôn Hoằng một chút, sau khi thấy anh có thói thích sạch sẽ ghét bỏ phòng, tâm trạng của cô cuối cùng đã tốt lên rất nhiều.
Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn độ cao bên ngoài.
"Nếu nhảy từ đây xuống, khả năng gãy chân là 100%, khả năng ngã đến hư đầu óc là 50%."
Tiêu Khôn Hoằng bước đến gần cô, nhìn vào cửa sổ.
Thi Nhân có chút không cam lòng: "Làm sao mà anh biết?"
"Anh đã từng trèo cửa sổ rất nhiều. Để tránh cho anh trốn thoát, ông cụ đã trang hoàng rất nhiều. Bên ngoài sẽ không có chỗ dừng chân, sau này cũng không có cây cho anh trèo."
"Thật không thể tưởng tượng được, trước đây anh là một thiếu niên phản nghịch như vậy."
Thi Nhân nhắc tới chuyện trước đây, cô cảm thấy mình đã nói một chủ đề không hay, vội nói: "Vậy thì tối nay phải làm thế nào? Có nên gọi ông cụ trở lại mở cửa không?"
"Em muốn những người phía sau màn biết rằng chúng ta gặp nhau bí mật? Hoặc là Tiêu Vinh đã biết hết mọi chuyện phía sau?"
Thi Nhân ngậm miệng lại.
Cô lùi về phía sau mấy bước: "Chuyện này không ổn, thế kia cũng không ổn, anh mau nghĩ cách đi."
Dù sao thì cô cũng không có thói quen sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!