Thi Nhân xoay người đi chuẩn bị giường ngủ, cô mơ hồ nhớ đến chỗ để đồ ở trong phòng ngủ, may mắn thay, chăn bông và vỏ chăn đều được hút chân không kín khí.
Hiện tại mở ra, vẫn còn rất tốt, không có mùi mốc.
Cô đem vỏ chăn trên giường cởi ra ném sang một bên, sau đó dùng khăn lông lau sạch mọi thứ.
“Tìm ra ở chỗ nào vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy có chút kỳ quái, anh không nhớ rõ phòng còn có đồ vật như vỏ chăn này.
“Anh đương nhiên không nhớ rõ, lúc ấy anh thiếu chút nữa đem em đuổi ra ngoài ngủ, nếu em không chuẩn bị một chút, sớm đã bị lạnh chết.”
Lời nói này, khiến Tiêu Khôn Hoằng không có cách nào phản bác lại được.
Anh áy náy sờ sờ mũi: “Có muốn tắm nước nóng không?”
“Không điện mà còn có thể tắm rửa?”
“Đường điện trong nhà đã được anh thay đổi, ngoại trừ điện, còn có năng lượng mặt trời.”
Ánh mắt Thi Nhân sáng ngời: “Vậy thì tốt quá.”
Có nước ấm để rửa mặt.
Hai người cùng nhau chuẩn bị giường chiếu xong xuôi, Thi Nhân ngồi ở mép giường: “Trời ạ, trước nay em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ ở chỗ này một lần nữa cùng nhau trải giường chiếu.”
Có chút mệt.
Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc mở miệng: “Đi tắm rửa đi.”
Thi Nhân thật sự rất mệt mỏi, xoay người đi vào phòng tắm, cô đối với này cũng xem như có chút quen thuộc.
Dù quen thuộc, nhưng không có ánh đèn.
“Ahh—— mẹ tôi ơi.”
Tiêu Khôn Hoằng lập tức chạy vào, đỡ Thi Nhân đứng lên: “Cần giúp gì không?”
“Không cần, em có thể tự làm được.”
"Được, vậy anh ở bên ngoài chờ em, có gì cần thì cứ gọi anh.”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng mang theo một chút tiếc hận, rời đi khi suy nghĩ còn dang dở.
Thi Nhân hít sâu một hơi, thật là không biết nói gì mới tốt, tốc chiến tốc thắng đi.
Không biết Diệp Tranh đến khi nào mới có thể tìm được bọn họ!
Cô mở cửa phòng tắm, thông qua ánh sang mỏng manh bên ngoài, nhìn đến một người nam nhân đang ngồi trên giường, trong tay đang cầm thứ gì đó, có chút thấy không rõ biểu tình.
Bất quá, những thứ này đều không phải trọng điểm!
Trọng điểm là vì cái gì mà bên hông Tiêu Khôn Hoằng laị quấn khăn tắm, những thứ khác đều chưa mặc!
Vào buổi tối, loại hành vi này rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Tổng giám đốc Tiêu, anh là vì cái gì mà không nguyện ý mặc quần áo vậy!
Khụ khụ.
Thi Nhân đi ra: “Em xong rồi.”
“Ừ.”
Tiêu Khôn Hoằng tiện tay ném đồ vật đang cầm ném sang một bên, đứng lên đi vào phòng tắm.
Thi Nhân nhìn lên đầu giường —— một thú nhồi bông?
Ừm, cô còn tưởng là album gì đó, vậy mà lại là một con thú bông, trong có vẻ hơi cũ kỹ.
Thi Nhân tò mò đem nó lại đây, phát hiện trong bàn tay của nó có khắc một cái tên —— Tiêu Vinh.
Sau khi nhìn thấy cái tên này, Thi Nhân thở dài.
Kỳ thật mối quan hệ trước kia của bọn họ chắc chắn là rất tốt.
Cửa phòng tắm mở ra, sau khi nghe được động tĩnh, liền vội vàng đem con thú bông trả về chỗ cũ, bởi vì quá khẩn trương, kết quả là con thú bông bị rơi trên mặt đất, lăn đến bên chân Tiêu Khôn Hoằng.
Không khí lập tức an tĩnh.
Thi Nhân ho khan một tiếng:"Xin lỗi.”
Thật là quá xấu hổ.
Người đàn ông khom lưng nhặt nó lên, vẻ mặt bình tĩnh đi đến trước mặt Thi Nhân, đưa con thú nhồi bông cho cô:" Nếu thích thì anh cho em.”
“Em chỉ là tùy tiện xem thôi.”
Thi Nhân cầm thú bông giống như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay, cố tình lại còn là lễ vật của Tiêu Vinh.
Cô chỉ có thể ngồi ở trên giường, tiến thoái lưỡng nan.
Thật sự cảm thấy không khí quá xấu hổ, Thi Nhân tìm một đề tài khác: “Anh vậy mà trước kia lại thích thú nhồi bông, thật là nhìn không ra nha.”
“Cũng không thích, đây là được người khác tặng.”
Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở mép giường: "Em hẳn là cũng thấy được cái tên trên tay thú bông.”
Thi Nhân cảm thấy chính mình đã mở ra một đề tài không quá tốt.
Cô bỏ thú bông xuống: “vậy, vậy trước tiên đi ngủ.”
Đề tài này không thể tiếp tục nói.
“Em không hỏi anh, tại sao Tiêu Vinh lại tặng thú nhồi bông cho anh sao?”
Bên người Thi Nhân nhiều thêm một người, người đàn ông duỗi tay lấy thú bông, vẻ mặt như thường: “Anh cho rằng đã ném nó, nhưng vừa rồi ở phát hiện ra nó ở dưới bàn.”
Lúc Tiêu Khôn Hoằng nhìn đến thứ này, cũng lâm vào trong hồi ức nào đó, không nghĩ tới còn có thể tìm được lễ vật kia.
“Đều đã qua rồi.”
Thi Nhân nhìn thấy bộ dáng của anh khi lấy thú bông, bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng yêu, sờ sờ đầu anh.
“Đã có ai từng nói với em, không được tùy tiện sờ vào đầu một người đàn ông?”
Tiêu Khôn Hoằng xoay người đem cô đè ở dưới người, nhéo cằm Thi Nhân: “Em nên cảm thấy may mắn vì buổi tối hôm nay lại ở chỗ này, em không cần lấy thân báo đáp để tới an ủi amh, bằng không ngày mai em khẳng định là dậy không nổi.”
“Khụ khụ, vậy em đi ngủ trước đây.”
Thi Nhân vô cùng hiểu chuyện nhắm mắt lại ngủ, sau đó trên trán rơi xuống một nụ hôn, lạnh lạnh.
Khóe miệng cô nhếch lên, quả nhiên là một người đàn ông khẩu thị tâm phi.
Không lâu sau, Thi Nhân chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn trần nhà, kỳ thật khi nói đến người quen thuộc nơi này, thì anh mới là người quen thuộc nhất.
Nhưng nơi này đã hoang tàn.
Anh cũng mất đi ký ức trong mười năm, không có cách nào hiểu rõ tâm tình của mình
——
Ngày hôm sau, Diệp Tranh phái người tới bí mật nghĩ cách cứu viện, kêu người tìm một lý do khiến ông cụ rời đi.
Bảo tiêu lặng lẽ mở cửa, Tiêu Khôn Hoằng đứng ở cửa: “Một buổi tối, hiệu suất làm việc của các người có thể cao hơn một chút không, sao không đợi đến tết rồi mới tìm được chúng tôi.”
Bảo tiêu: “...”
Diệp tranh: “...” Tôi còn không phải vì các người mà tạo một không gian riêng tư sao?
Thăm lại chốn cũ, cúp điện cúp nước, bị nhốt cùng nhau cả đêm.
Đây còn không phải là điều kiện tốt để chuyện xảy ra sao?
Anh à, em đều là vì nghĩ tốt cho anh
Anh đừng quên anh còn có một quyển nhật ký khôi phục—— được gọi là nhật ký mang thù.
Nếu anh bây giờ không gáng kiếm thiện sau, chờ đến khi anh khôi phục ký ức, nếu anh không ở phòng khách ngủ một tháng, thì tên của em sẽ bị viết ngược lại!
Đương nhiên, lời này không thể trực tiếp nói ra.
Diệp Tranh mở miệng:" Đi trước rồi nói sau, tránh cho người khác phát hiện.”
Thi Nhân cúi đầu, đi theo bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi nhà họ Tiêu trước đây.
Bởi vì hai người còn đang diễn kịch, cho nên bọn họ chỉ có thể ai về nhà nấy.
——
Thi Nhân trở về khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Tiêu Khôn Hoằng bên này ngồi xe, đương nhiên là trở về trang viên nhà họ Tiêu, anh nhìn xe Thi Nhân rời đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt: “Trở về đi.”
“Anh ba, tối hôm qua chẳng lẽ là không phát sinh chuyện gì? Cơ hội tốt như vậy để các người gia tăng tình cảm.”
“Cậu cảm thấy tình cảm của chúng tôi cần gia tăng sao?”
Diệp Tranh không còn lời gì để nói.
Không có gì sai cả.
Bất quá nhìn dáng vẻ, tối hôm qua Thi Nhân đã dỗ người này không tồi, như vậy anh ta cũng liền không lo lắng.
Diệp Tranh dừng một lát mới mở miệng: “Tiêu Vinh bên kia, anh tính toán làm gì bây giờ?”
Hiện tại Tiêu Vinh là một cơ hội đáng dựa vào.
Nếu có thể mượn sức Tiêu Vinh, chắc chắn lần này bọn họ sẽ thắng lớn.
Ai mẹ nó có thể nghĩ đến, lúc mấu chốt như vậy, chân tướng trước kia lại bị Tiêu Đào Hy vạch trần.
Kỳ thật thì đó là một tin tức tốt.
“Chờ tôi nghĩ một chút.”
Tiêu Khôn Hoằng hiện tại bình tĩnh lại, anh biết làm như thế nào mới tốt với chính mình nhất, trước mắt tình hình của Thi Nhân không được cho là quá tốt.
Nếu vẫn không bắt được người ở sau màn, Thi Nhân vẫn luôn gặp nguy hiểm.
Bất quá, tối hôm qua Thi Nhân đồng ý sẽ an ủi chính mình, anh khi nào mới có thể thực hiện?
——
Hai người bí mật về nhà, sau đó tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!