Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Hành lang hoàn toàn yên tĩnh.

Cuối cùng cả khuôn mặt của Mạc Tử Tây bị uất nghẹn đến nỗi ửng hồng, cũng không thể nói ra được một chữ.

Mạc Mỹ Đình thừa biết là Mạc Tử Tây không dám nói, sau đó mở miệng: “Anh cả, anh hai, thật ra em có chuyện muốn nói từ rất lâu rồi, thật ra Tử Tây bị bệnh trầm cảm. Có lẽ chuyện lần này khiến cho em ấy phải chịu kích thích quá lớn nên mới nói xằng nói bậy như vậy.”

“Cô nói bậy, tôi không bị bệnh! Cô mới có bệnh!”

Nhưng mà thật trùng hợp, dáng vẻ kích động này của Mạc Tử Tây không khác gì bệnh nhân cả.

Đột nhiên cô ấy hét lên một tiếng, đi về phía của Mạc Mỹ Đình: “Tôi muốn giết cô, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là do cô hết.”

“Em làm cái gì vậy, mau buông tay ra. Em bị điên rồi!”

Mạc Mỹ Đình không ngờ rằng Mạc Tử Tây thực sự ra tay, trên mặt cô ta bị móng tay của Mạc Tử Tây quẹt cho một đường, vô cùng đau rát.

Diệp Tranh kéo Mạc Tử Tây lại, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Cuối cùng, Mạc Tử Tây bị đưa đi.

Lúc Mạc Mỹ Đình hoàn hồn trở lại, định tìm Mạc Tử Tây để tính sổ thì không thấy ai hết, chỉ có thể im lặng, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.

Thi Nhân vẫn ngồi ở chỗ đó: “Tử Tây đã biết sai rồi.”

Mạc Đông Lăng trả lời lạnh nhạt: “Ai cũng phải trả giá cho những sai lầm của mình.”

Mạc Mỹ Đình nghe được câu này, vẻ mặt lộ ra biểu cảm hài lòng. Nhìn xem, đến cuối cùng Mạc Tử Tây vẫn không có cơ hội.

“Anh Mạc Đông Lăng, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”

“Được.”

Mạc Đông Lăng nhanh chóng đồng ý rồi đi theo Thi Nhân ra chỗ khác.

Mạc Mỹ Đình vẫn đứng tại chỗ, có chút lo lắng: “Anh hai, anh có biết hai người họ định nói chuyện gì không?”

“Em đừng lo, cho dù anh cả có quyết định chuyện gì thì anh cũng sẽ đứng về phía của em.”

Mạc Tử Hàn bình tĩnh nói: “Anh cả độc tài lâu như vậy rồi, cũng nên lui xuống thôi.”

Mạc Mỹ Đình nhoẻn miệng cười: ‘Cảm ơn anh hai.”

Lúc này đây, cô ta cảm thấy chiến thắng nằm gọn trong lòng bàn tay.

Nếu như Mạc Đông Lăng khiến cho bọn họ vướng tay vướng chân, vậy thì chỉ cần tiêu diệt Mạc Đông Lăng là được rồi.

Ở bên kia, hai người đi đến một nơi vắng người.

Thi Nhân nhìn Mạc Đông Lăng: “Ở đây có tiện nói chuyện không?”

“Cũng được.”

Thi Nhân nhìn thoáng qua xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Anh quen biết Cố Văn Trình đúng không?”

“Cô cũng biết anh ta à?”

Nhìn thấy biểu cảm của Mạc Đông Lăng, thì Thi Nhân đã biết là những lời mà Tiêu Vinh nói không sai.

Cô nói tiếp: “Tôi cũng đã từng được nghe nói về anh ta, khi tôi còn ở trấn nhỏ với bà ngoại, anh ta từng có ý định trộm cắp một ít đồ. Nhưng mấy năm nay anh ta vẫn luôn mất tích, không ai có thể tìm ra được.”

“Cố Văn Trình từng là người nhà họ Giang, ông nội cũng từng nhận nuôi anh ta một thời gian. Sau này đã xảy ra một chuyện nên anh ta đi rồi.”

Những điều này không khác gì những điều mà Tiêu Vinh đã nói trước đó.

Thi Nhân nói: “Vậy thì thật không may rồi, lần này người đứng phía sau tất cả chuyện này chính là anh ta.”

“Sao cô biết được?”

Mạc Đông Lăng cảm thấy tò mò, sao cô ấy có thể biết được những chuyện này?

“Sao tôi biết được thì anh không cần phải biết. Anh chỉ cần nói cho tôi biết, người tên Cố Văn Trình này là người như thế nào, rốt cuộc anh ta có mục đích gì.”

Một lúc lâu sau, Mạc Đông Lăng mới mở miệng: “Thật ra Cố Văn Trình làm tất cả những chuyện này đều là hướng vào tôi, anh ta muốn phá hủy nhà họ Mạc. Anh ta biết được rằng quyển sách quý của nhà họ Mạc đã bị ai đó lấy trộm, nếu như người đó phổ biến nó rộng rãi thì lúc đó nhà họ Mạc cũng xem như chấm hết.”

“Chỉ có như vậy thôi?”

“Đúng vậy.”

“Vậy chuyện này và chuyện của bà ngoại tôi năm đó có liên quan gì đến nhau?”

Cố Văn Trình còn rất trẻ tuổi, sợ rằng sau khi chuyện trước đây của bà ngoại xảy ra thì anh còn còn chưa cả ra đời nữa.

“Chuyện đó không liên quan gì đến anh ta nhưng lại liên quan đến người nhà anh ta.”

“Liên quan đến nhà họ Giang?”

“Đúng vậy, nhà họ Giang nhân lúc hỗn loạn đã mua chuộc được một số người ở nhà họ Mạc, họ muốn trộm thứ gì đó của nhà họ Mạc. Sau đó những người bị mua chuộc kia cũng bị phát hiện và xử lý, nhà họ Giang cũng biến mất từ đó. Còn đứa trẻ kia do tuổi còn quá nhỏ, bị dọa đến gần như mất trí nhớ vì vậy sau đó nhà họ Mạc đã nhận nuôi anh ta.”

Thi Nhân yên lặng một chút rồi hỏi: “Là do hổ thẹn sao?”

Nhà họ Giang đã từng là đối thủ cạnh tranh với nhà họ Mạc, đấu đá một mất một còn, làm gì có chuyện đơn giản như vậy được? Nhất định trong đó đã phải trả giá nặng nề.

Có lẽ là do nhà họ Mạc đã ra tay giết người nhà họ Giang.

Thì ra tất cả từ đầu đến cuối đều là thù oán từ đời trước.

“Có lẽ vậy, thật ra tôi cũng đã đoán ra là do Cố Văn Trình làm rồi.”

“Đằng sau anh ta còn có người nữa, anh có thể đoán được là ai không?”

Lúc này trong ánh mắt của Mạc Đông Lăng tràn đầy sự kinh ngạc: “Chuyện này thì tôi không đoán ra được. Sao cô có thể biết được?”

Chuyện về Cố Văn Trình, có rất ít người biết được.

“Tôi tự có cách của tôi. Tôi chỉ muốn biết là tiếp theo các người định làm như thế nào?”

“Những nội gián ẩn nấp bên trong nhà họ Mạc thì tôi đã bắt được gần hết rồi, tôi vẫn đang đợi Cố Văn Trình xuất đầu lộ diện. Chỉ có điều sau khi nghe cô nói rằng đằng sau anh ta còn có người nữa thì tôi lại tiếp tục đợi vậy.”

Quả nhiên không phải là Mạc Đông Lăng không hề làm gì cả.

Thi Nhân nhìn anh ta: “Vậy còn thân phận của Mạc Mỹ Đình thì sao?”

Nói đến đây, Mạc Đông Lăng mở miệng: “Tôi tin là cô ta có vấn đề nhưng vẫn không tìm ra được bằng chứng.”

“Cô ta chính là Bạch Mỹ Đình, anh không cần phải tìm thêm bằng chứng nữa. Nhưng mà cô ta là ai không quan trọng, quan trọng là người đứng sau lưng cô ta là ai.”

“Được, tôi biết rồi.”

Lúc này Mạc Đông Lăng mới nhìn kỹ Thi Nhân: “Cô trưởng thành lên nhiều rồi.”

Một loạt hành động trong khoảng thời gian gần đây đều đã bị anh ta nhìn thấu hết cả. Thật ra Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đang diễn kịch để dụ người nhà họ Giang dính bẫy.

“Tôi chỉ muốn mau chóng giải quyết chuyện này, tôi không muốn khiến cho người nhà của tôi phải rơi vào nguy hiểm thêm một lần nào nữa.”

“Sắp được rồi, cố gắng chờ thêm một thời gian nữa.”

Cuối cùng thì Thi Nhân cũng không nhịn được mà nói: “Thật ra con bé Tử Tây không hề cố ý.”

“Đương nhiên là tôi biết chuyện đó rồi, hơn nữa chắc chắn có người đang uy hiếp con bé. Tạm thời đừng nói cho con bé biết gì hết, tránh để người khác phát hiện.”

“Tử Tây cũng đã lớn hơn rất nhiều, không nên xem thường con bé nữa.”

Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, nếu Mạc Đông Lăng biết được chuyện đó là tốt rồi.

Nhưng mà nói như vậy thì tất cả bọn họ đều đang diễn kịch để cho người đứng phía sau tất cả những chuyện này xem mà thôi.

Trong đáy mắt của Thi Nhân lộ ra ý cười, như vậy là tốt nhất.

Mạc Đông Lăng nói: “Không cần biết về sau sẽ xảy ra những chuyện gì, cố gắng bảo vệ an toàn cho mình là quan trọng nhất.”

“Tôi biết rồi, vậy bệnh của ông cụ cũng là giả sao?”

“Không, chuyện này là thật. Dạo gần đây sức khỏe của ông cụ không được tốt cho lắm.”

Lời nói của Mạc Đông Lăng khiến cho Thi Nhân cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô nhớ đến ánh mắt của ông cụ rồi nói: “Sau khi chuyện này kết thúc tôi sẽ trả quyển sách quý về lại cho mọi người, anh nói với ông cụ không cần phải lo lắng.”

“Thật ra thì tôi cảm thấy cô mới là người thích hợp để giữ nó, dù sao thì bà ngoại của cô cũng từng là một phần của nhà họ Mạc mà.”

“Nhưng tôi không muốn thừa kế.”

Thi Nhân thẳng thắn từ chối, cô nhìn thoáng qua khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ, có lẽ là mùa hè nóng bức sắp qua rồi.

Mạc Đông Lăng nhìn thẳng vào cô, nhưng không nói thêm gì.

Về thân phận của cô, không bao lâu nữa thì có thể nói cho cô biết.

Anh ta cứ cho rằng ngày hôm nay ông nội sẽ nói ra hết tất cả, nhưng cuối cùng lại không nói gì hết, người đứng đằng sau toàn bộ chuyện này còn chưa lộ diện thì chưa thể công khai thân phận của Thi Nhân ra bên ngoài, nếu công khai thì sẽ mang lại rất nhiều nguy hiểm cho cô.

Sau khi Thi Nhân rời đi, Mạc Mỹ Đình vẫn cảm thấy không an tâm.

Mạc Tử Hàn an ủi cô ta: “Em đừng lo lắng, không bao lâu nữa anh sẽ liên thủ với các cổ đông để ép anh cả sửa đổi quy tắc.”

“Làm như vậy có tác dụng không?”

“Đương nhiên là có tác dụng rồi. Bây giờ ông nội đang bị bệnh, lời nói của anh và anh cả đều có trọng lượng như nhau, đến lúc đó thì chắc chắn số người ủng hộ anh sẽ cao hơn anh cả.”

Lời nói của Mạc Tử Hàn khiến cho Mạc Mỹ Đình cảm thấy yên tâm hơn nhiều, như vậy là tốt nhất.

Mạc Mỹ Đình trở về kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra ở đây, Cố Văn Trình híp mắt, xem ra tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi.

“Có vẻ như chúng ta sắp thành công rồi.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận