Cố Văn Trình gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù toàn bộ người nhà họ Mạc không ai biết điều đó cả, ha ha, tất cả như những quân cờ bị chúng ta nắm gọn trong lòng bàn tay, xoay vòng vòng mà cũng không biết. Cứ như vậy đi, để tôi nghĩ xem tiếp theo nên bày ra trò vui gì.”
“Nhất định phải làm cho thật đặc sắc, như vậy mới có thể khiến cho K hài lòng, như vậy mới đúng quy tắc.”
Cố Văn Trình hơi ngừng lại một chút, sau đó cũng không nói gì nữa.
Ánh mắt anh ta nhìn xuống hình xăm phía trên cổ tay mình, là một con nhện.
Không chỉ có anh ta, mà ở phía sau cổ của lão già cũng xăm hình một con nhện.
Đây chính là ký hiệu của bọn họ.
Cuối cùng, Cố Văn Trình cũng mở miệng: “Khi nào bắt đầu triển khai kế hoạch thứ hai thì để Tiêu Vinh làm, anh ta chính là người phù hợp nhất để làm chuyện này. Qua đó còn có thể xem độ trung thành của anh ta. Hơn nữa, không phải là ông cảm thấy nghi ngờ việc Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng có phải đang diễn kịch hay không sao?”
“Không sai, đây đúng là một cách hay.”
Khi những kẻ tuyệt vọng rơi vào đường cùng thì bọn họ sẽ xem mọi thứ chỉ là một trò chơi, không quan tâm tới sống chết.
Ở bên này, Thi Nhân vừa rời khỏi bệnh viện.
Mạc Tử Tây đã diễn thành công vai diễn cô gái điên, khiến cho bản thân đã mất đi toàn bộ thể diện ở trước mặt người nhà họ Mạc, nhưng đồng thời cũng đã xóa tan sự cảnh giác của Mạc Mỹ Đình.
Không bao lâu sau, Mạc Mỹ Đình nhanh chóng gọi điện thoại uy hiếp Mạc Tử Tây, nói cô ấy nhất định phải không được rời mắt khỏi Thi Nhân, báo cáo liên tục mọi hành động dù là nhỏ nhất của Thi Nhân, không được để sót.
Mạc Tử Tây ra vẻ mình không cam lòng khi bị uy hiếp, nhưng thực chất cô ấy lại vô cùng bình tĩnh.
Mạc Mỹ Đình càng làm như vậy, có nghĩa là cô ta càng bị động.
Xem ra người đứng đằng sau chuyện này cũng không nắm chắc phần thắng.
Sau đó, khi mọi người tập trung đông đủ, lúc mở video xem lại video ở trong phòng hội nghị, Mạc Tử Tây còn rất kiêu ngạo nói: “Thế nào, kỹ thuật diễn của tôi không tệ chứ? Một màn trình diễn vô cùng đặc sắc.”
Diệp Tranh gật đầu: “Đúng là diễn rất hay.”
Thi Nhân nói: “Tôi đã hỏi qua Mạc Đông Lăng về chuyện của Cố Văn Trình, anh ta trả lời như thế này.”
Cô lặp lại toàn bộ những gì mà Mạc Đông Lăng vừa nói.
Lúc này, Mạc Tử Tây mở miệng: “Em không có ấn tượng gì mấy về người này, dường như nhà họ Mạc không cho phép bất kỳ ai được nhắc tới anh ta.”
“Căn cứ vào những tài liệu mà Tiêu Vinh cung cấp thì có thể đoán được người đứng phía sau Cố Văn Trình cũng là một người rất quen thuộc với nhà họ Mặc. Tính đến thời điểm này thì bây giờ chính là thời điểm mấu chốt nhất, nhất định người đứng phía sau chuyện này sẽ đứng ngồi không yên.”
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu: “Nhất định bọn họ sẽ ra tay vào ngày tuyên bố kết quả.”
“Như vậy chẳng phải là nữ thần của anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn lên trên người Thi Nhân, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Tôi biết.”
Cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Khó khăn sắp tới, chỉ có thể đối mặt và cố gắng tìm cách vượt qua nó mà tiến lên.
Tin tức về việc ông cụ nhà họ Mạc lâm bệnh nặng được truyền đi khiến cho mọi người đều bàn tán về nó.
Đúng vào lúc này, Mạc Tử Hàn đột nhiên lại liên thủ với các vị cổ đông, bắt đầu tấn công Mạc Đông Lăng, yêu cầu anh ta phải thay đổi quy tắc người thừa kế.
Mạc Đông Lăng không chịu đồng ý, anh em hai người chính thức trở mặt thành thù.
Nhà họ Mạc bước vào thời kỳ cực kỳ nguy hiểm.
Mạc Đông Lăng đứng trước mặt toàn bộ giới truyền thông tuyên bố: “Cuộc tuyển chọn người thừa kế chính thức bước sang giai đoạn cuối, mỗi người đều phải biểu diễn năng lực điêu khắc của mình ở trước mặt mọi người.”
Thời gian, địa điểm tranh tài đều do Mạc Đông Lăng tự mình tuyên bố.
Điều này khiến cho Mạc Mỹ Đình trở tay không kịp, lại không thể làm được gì khác.
Cho dù như thế nào, thì bây giờ Mạc Đông Lăng cũng đang là người nắm quyền, nền móng của Mạc Tử Hàn bây giờ vẫn còn yếu thế hơn một chút.
Nếu như so về thực lực thật sự thì cô ta nắm chắc phần thắng.
Cùng lúc đó, Thi Nhân cũng đăng lại lời tuyên bố của Mạc Đông Lăng với giọng điệu kiêu ngạo, nói rằng bản thân đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu rồi, còn định điêu khắc một vật trang trí để cầu nguyện cho ông cụ nhà họ Mạc.
Mạc Mỹ Đình thấy vậy, tức đến mức suýt chút nữa đập nát điện thoại di động.
“Mỹ Đình, cứ giao chuyện này cho anh đi.”
Tiêu Vinh nhìn thấy Mạc Mỹ Đình như vậy thì ánh mắt trở nên nặng nề, nói: “Anh sẽ đi giải quyết cô ấy.”
“Anh nói thật sao?”
Sau đó Mạc Mỹ Đình gọi Tiêu Vinh lại: “Chỉ cần ra tay với tay của Thi Nhân là được, anh không cần phải giết cô ta. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người ra tay với cô ta thôi, không cần phải làm bẩn tay của chúng ta.”
“Chuyện này là do sếp của anh giao xuống, tiêu diệt Thi Nhân.”
Tiêu Vinh vỗ vỗ bả vai của Mạc Mỹ Đình: “Không sao cả, chỉ cần là em muốn thì chuyện gì anh cũng làm được.”
“Em biết, nhưng mà anh không cần phải lúc nào cũng nghe lời như vậy. Còn đám người kia đều là những kẻ giết người không gớm tay, trong tay ai chẳng có vài mạng người rồi, anh không cần phải làm bẩn tay mình. Anh cứ nghe em, chỉ cần ra tay với tay của Thi Nhân là được.”
Mạc Mỹ Đình cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời đó.
Có thể là do cô ta vẫn còn một chút lương tri, hoặc có thể là do sợ Tiêu Vinh sẽ gặp phiền phức.
Sau đó, Tiêu Vinh lặng lẽ nói: “Bọn họ rất nguy hiểm, em đừng giúp đỡ bọn họ, lún vào sâu hơn nữa, kẻo sau này không thể thoát được.”
“Em biết chứ, nhưng mà nếu như lúc đó không có bọn họ thì em đã chết từ lâu rồi.”
Mạc Mỹ Đình cũng rất phiền não, mặc dù biết đó là địa ngục nhưng cô ta cũng không thể nào rời khỏi đó được.
Một khi con nhện đã sa vào mạng nhện thì chỉ có thể dựa vào cái mạng nhện đó để săn mồi, cả đời cũng không thể thoát được.
“Đợi sau khi chuyện này kết thúc anh sẽ nghĩ cách để chúng ta có thể thoát khỏi sự khống chế và cao chạy xa bay.”
“Không được. Chúng ta sẽ không thể rời được đâu. Tiêu Vinh, anh không biết rằng bọn họ là tổ chức đáng sợ đến mức nào đâu, cho dù chúng ta có chạy tới chân trời góc bể thì e là cũng vẫn bị họ tìm ra được.”
Biểu cảm của Mạc Mỹ Đình hoảng sợ: “Cho nên chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời của họ, không thể chạy trốn được.”
Cái giá phải trả của việc bỏ trốn, bọn họ không thể nào gánh nổi.
Nó còn đáng sợ hơn cái chết nhiều.
“Anh biết rồi.”
Tiêu Vinh ôm Mạc Mỹ Đình nhẹ nhàng an ủi cô ta, nhưng trong lòng anh ta lại có một linh cảm xấu.
E là ngay cả bọn họ cũng không biết được rằng người đứng sau Mạc Mỹ Đình là ai.
Hóa ra không phải chỉ là một người, mà là cả một tổ chức.
Nếu như vậy thì kế hoạch của mấy người Tiêu Khôn Hoằng có thể thuận lợi không?
Thời gian ước định tới càng ngày càng gần.
Thi Nhân cảm thấy được gần đây cô hơi có chút áp lực về mặt tinh thần, cô không biết được rằng người đứng sau chuyện này sẽ ra tay vào lúc nào.
Tất cả mọi người ai cũng căng thẳng.
Trước khi tan làm, điện thoại nội bộ của Thi Nhân vang lên, cô tiện tay nhấc lên nghe: “Alo”
“Hết giờ làm ngày hôm nay sẽ có một bất ngờ đặc biệt dành cho em.”
“Bất ngờ gì cơ?”
Thi Nhân cảm thấy bây giờ đang là thời điểm quan trọng như vậy mà Tiêu Khôn Hoằng còn có tâm trạng bày trò nữa.
“Em đừng lo lắng, bây giờ không phải là chúng ta đang diễn kịch sao? Vì vậy nên anh phải cố gắng dỗ dành em để em không tham gia vào cuộc tranh tài giành quyền thừa kế nhà họ Mạc vào tuần sau mà.”
Nghe vậy thì Thi Nhân đã hiểu ý của anh.
Càng là đến thời điểm mấu chốt, thì càng không thể buông lỏng cảnh giác.
“Bất ngờ gì?”
Cho dù là diễn kịch nhưng trên bản chất cũng sẽ không thay đổi gì, cô có chút tò mò, không biết bất ngờ mà Tiêu Khôn Hoằng định chuẩn bị là cái gì.
“Nói ra rồi thì còn gì là bất ngờ nữa, em cứ chuẩn bị tâm lý đón nhận là được.”
Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại vẫn kiêu ngạo tự tin như thế, xua tan sự lo lắng ở tận sâu trong đáy lòng cô. Sau khi cúp điện thoại, Thi Nhân đứng lên rót một chén trà, nhìn những tòa nhà cao tầng phía bên ngoài lớp cửa kính, trong lòng dần dần trở nên bình tĩnh lại.
Thi Nhân, không được hoảng sợ nữa!
Kẻ thù trước đây ép bà ngoại đi vào đường cùng sắp xuất hiện rồi.
Mình phải dũng cảm đối mặt với nó, nhất định phải tự tay bắt lấy đối phương, như vậy mới có thể trả thù cho bà ngoại được!
Kẻ thù cũ đang từng bước từng bước đến gần, không còn thời gian để do dự nữa.
Gần đến giờ tan làm thì đột nhiên Triệu Nhược Trúc gõ cửa: “Vợ sếp, cô được tan làm rồi, xuống tầng dưới có điều bất ngờ cho cô.”
Bất ngờ?
Không phải Tiêu Khôn Hoằng nói là giữ bí mật sao? Vậy mà tại sao hình như ai cũng biết cả?
Vẻ mặt Thi Nhân thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên rồi dựa theo lời chỉ dẫn của Triệu Nhược Trúc, đi thang máy xuống tầng. Mỗi khi cô gặp được một người nào đó thì người đó lại đưa cho cô một đóa hoa hồng.
Lúc cô đi xuống tầng một thì hoa trong tay đã nhiều đến mức không thể cầm hết nổi.
Rốt cuộc là con người kia định làm cái gì?
Khi Thi Nhân đi ra đến cửa thì nhìn thấy bên ngoài dường như không có gì lạ, vẫn giống như mọi khi.
Nhưng rồi đột nhiên tốc độ của nhóm người công sở đi qua lại nãy giờ thay đổi bất ngờ.
Thi Nhân nhìn thấy người đàn ông phía sau đoàn người, anh ấy mặc một bộ vest, áo khoác vắt tùy ý lên trên cửa xe, thân hình cao ráo nổi bật giữa đám đông.
Dáng vẻ của anh từ trước đến nay không hề thay đổi, vẫn luôn nổi bật giữa đám đông như vậy.
Về điểm này thì Thi Nhân không thể không thừa nhận, tuy rằng bình thường Tiêu Khôn Hoằng là một người khiêm tốn, kiềm chế, nhưng chỉ cần thả ra thì anh giống như một con công, đang xòe đuôi hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Tiêu Khôn Hoằng đi tới trước mặt Thi Nhân: “Sao, em có thấy bất ngờ không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!