Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Thi Nhân chịu đựng đau đớn ngẩng đầu lên: “Cô là Bạch Mỹ Đình, đúng không?”

Bàn tay của Mạc Mỹ Đình sững lại, cô ta không trả lời.

Tên lúc trước của cô ta, thực ra chính cô ta cũng có chút mơ màng về cái tên đó.

Bây giờ cô ta tên là Bạc Mỹ Đình, Mạc Mỹ Đình, Triệu Mỹ Đình thì cũng không có gì khác biệt cả, cô ta không để ý điều đó.

“Tôi biết cô chắc chắn chính là Bạch Mỹ Đình, nếu không tại sao Tiêu Vinh lại làm như thế chứ?”

Thi Nhân nhìn về phía Tiêu Vinh, sau đó lại nhìn Mạc Mỹ Đình, chỉ là trong lòng cô có chút không hiểu.

Rõ ràng Tiêu Đào Hy đã nói, lúc ban đầu là do Bạch Mỹ Đình lừa Tiêu Vinh.

Chẳng nhẽ Tiêu Vinh thật sự yêu Bạch Mỹ Đình như vậy sao? Cho dù đã biết được chân tướng vẫn như cũ giúp đỡ người phụ nữ ác động này à?”

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nhưng mà lại không nói ra được.

“Đúng thế tôi chính là Bạch Mỹ Đình, vậy thì sao?”

Lúc này Mạc Mỹ Đình dứt khoát thừa nhận thân phận của mình, cô ta khinh thường nói: “Cho nên cô và Tiêu Khôn Hoằng bắt buộc phải chết, cô hiểu chưa? Tôi trở thành như ngày hôm nay đều là do các người gây nên.”

Tôi không hạnh phúc, đều là do các người.

Thi Nhân đột nhiên mỉm cười: “Tôi thật sự cảm thấy các người thật giống nhau, rõ ràng các người tự làm tự chịu, nhưng lại đổ tất cả mọi chuyện lên người người khác. Bản thân mình yếu đuối nhưng lại trách người khác mạnh mẽ. Bản thân mình không cẩn thận ngã xuống, nhưng lại trách đường không bằng phẳng.”

Nhân cách xã hội thật là quá đà.

“Cô nói linh tinh cái gì đấy?”

Mạc Mỹ Đình từ xấu hổ chuyển thành tức giận, cô ta lại tát cho Thi Nhân một cái nữa, sau đó dùng sức đẩy ngã cô lên mặt đất: “Chết đến nơi rồi còn già mồm, có tin là tôi sẽ khiến cho cô sống cũng không được mà chết cũng không xong không?”

“Dù sao thì tôi cũng sắp chết rồi, cô nói những điều này có thể uy hiếp được tôi à?”

Thi Nhân điềm tĩnh trả lời.

Càng là những lúc như thế này càng không thể để bọn họ thành công.

Đám người này đều điên hết rồi.

Tiêu Khôn Hoằng đã từng nói đám người này có tiếng xấu ở trên quốc tế rồi, thứ bọn họ thích nhất chính là đùa giỡn với con người, coi tất cả mọi thứ thành một trò chơi.

“Được lắm.”

Mạc Mỹ Đình bị chọc giận, cô ta nhìn mấy người đàn ông đứng ở bên cạnh: “Các người tới đây, người phụ nữ này giao cho các người.”

Đồng tử Thi Nhân co rút lại, cô cắn chặt răng lại.

Mạc Mỹ Đình từ trên cao nhìn xuống, cô ta cười lạnh: “Bây giờ đã biết sợ rồi à, Thi Nhân, tôi ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng tự tin của cô, thật sự khiến người khác muốn chà đạp nó.”

“Đó là vì cô không tự tin về mình, dùng cách thức này để báo thù tôi, có như thế mới khiến trái tim đang lo sợ bị thua bại của cô mới cảm thấy yên tâm hơn à?”

“Tôi sợ cô ư?”

Ánh mắt của Mạc Mỹ Đình có chút kích động: “Cô chỉ là rác rưởi mà thôi, cô dựa vào cái gì mà đòi so sánh với tôi, chết tới nơi rồi còn cứng mồm cứng miệng.”

Tóc của Thi Nhân bị người ta dùng lực kéo, cô cố gắng chịu đựng cơn đau đớn nhìn chằm chằm Mạc Mỹ Đình.

Hành động này của cô thực sự khiến Mạc Mỹ Đình tức giận rồi. Cô ta nghiêng đầu: “Còn đứng sững ra đó làm gì? Tôi nói rồi, bây giờ cô ta là của các người.”

Mạc Mỹ Đình buông tay ra, cười lạnh sau đó lùi ra sau.

Mấy người đàn ông xúm lại, cả người Thi Nhân như rơi vào hố tuyệt vọng. Mạc Mỹ Đình cầm điện thoại lên quay video, ánh mắt của cô ta mang vẻ đắc ý khi báo thù.

Nếu đoạn video này mà rơi vào tay của Tiêu Khôn Hoằng thì sẽ như thế nào nhỉ?

Người đàn ông đó có phát điên lên hay không?

Ha ha, chỉ tưởng tượng thôi mà cũng cảm thấy rất là kích thích rồi.

Đúng lúc này Cố Văn Trình lên tiếng: “Đủ rồi, hiện tại cô ta vẫn còn có tác dụng.”

Anh ta vừa mở miệng thì những người đàn ông kia lần lượt dừng tay lại.

Thi Nhân cúi đầu xuống cuộn tròn cơ thể mình lại, che lại chỗ quần áo đã bị lôi ra, khóe mắt của cô đỏ ửng.

“Tôi biết cô ta còn có tác dụng,chỉ cần cô ta còn sống là được mà?”

Mạc Mỹ Đình có chút không can tâm.

Gương mặt của Cố Văn Trình lạnh lẽo: “Tôi sẽ không bao giờ sử dụng phương thức kinh tởm này.”

“Sếp, lúc ban đầu ngài đã hứa với tôi là đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi thì cho dù là cô ta hay Tiêu Khôn Hoằng thì đều do tôi xử lý.”

Hiện tại cô ta chỉ là muốn thu lại một chút lợi ích mà thôi, sao lại không được chứ?

‘Hiện tại vẫn chưa thành công, cục đá ngáng đường lớn nhất là Thi Nhân thì tôi đã giúp cô trừ khử rồi. Nếu như tiếp theo cô lại dám làm ra bất kỳ sai sót nào nữa thì tôi có thể đảm bảo kết cục của cô sẽ còn thảm hơn so với Thi Nhân.”

Phía sau lưng của Mạc Mỹ Đình có một trận ớn lạnh.

Lúc này đây, cô ta không can tâm nhìn Thi Nhân: “Cô cứ đợi đó cho tôi, thời khắc vui vẻ sắp kết thúc rồi.”

Mạc Mỹ Đình xoay người rời khỏi xưởng bỏ hoang.

Cố Văn Trình quay đầu lại nhìn Tiêu Vinh: “Hiện tại người giao lại cho anh, giải quyết đẹp đẽ một chút. Nói không chừng lần này còn có thể gia nhập vào với chúng tôi.”

Một mình Tiêu Vinh đứng yên ở đó, anh ta nhìn Thi Nhân đang lôi thôi nhếch nhác ở trên mặt đất. Anh ta không có bất cứ cảm xúc nào cả, cũng không trả lời câu nói của Cố Văn Trình.

Anh ta bước tới nhìn Thi Nhân: “Em có lời cuối cùng gì muốn nói không?”

Lông mi của Thi Nhân hơi run rẩy một chút, cô ngập ngừng rồi nói: “Có thể sắp xếp quần áo của tôi ổn hơn một chút không?”

Tiêu Vinh thở dài, anh ta cúi người xuống giúp cô chỉnh lại cổ áo, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên mu bàn tay của anh ta.

“Nếu như có thể thì hãy cho tôi chết yên tĩnh một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”

Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi mắt đẫm lệ: “Đừng khiến cái chết của tôi trở thành vết thương thứ hai của mọi người.”

Cô không muốn để Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy thi thể của mình bị người khác chặt thành nhiều mảnh.

Cô không dám tưởng tượng sau khi người đàn ông đó nhìn thấy cảnh ấy thì anh sẽ biến thành một bộ dạng như thế nào nữa.

“Khóc gì chứ?”

Giọng nói của Tiêu Vinh trầm thấp, ngón tay thon dài của anh ta lau nước mắt thay cô: “Nếu như để Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy thì chắc chắn em ấy sẽ rất đau lòng. Đây là cuộc chiến giữa anh và Tiêu Khôn Hoằng, rất xin lỗi vì đã kéo em vào cuộc. Nhưng mà yêu cầu mà em nói thì anh sẽ suy nghĩ một chút, nhưng anh có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Ánh mắt của người đàn ông ấm áp: “Viết một bức thư gửi cho Tiêu Khôn Hoằng, nói lời tạm biệt cuối cùng.”

Thi Nhân cúi đầu xuống, nước mắt rơi xuống như mưa.

Tiêu Khôn Hoằng, em xin lỗi anh, lần này có khả năng em thật sự không thể trở về được nữa.

Mong anh nhất định phải sống tốt, sau đó báo thù thay cho em.

Cố Văn Trình ở trên tầng nhìn thấy cảnh này thì cười một tiếng, sau đó cũng rời đi.

Ha ha, trò hay sắp bắt đầu rồi.

......

Thi Nhân mất tích.

Sự việc này đã gây náo động trong nhà họ Tiêu và nhà họ Mạc.

Tin tức tạm thời vẫn chưa bị lộ ra ngoài, nhưng mà cả hai nhà đi tìm người cả một đêm, nhưng cũng không tìm thấy bất cứ tung tích gì.

Có thể thấy sở trường của đám người đó chính là ẩn thân, che giấu rất giỏi.

Cùng với việc thời gian từng phút từng giây một trôi qua thì tính khí của Tiêu Khôn Hoằng ngày càng hung bạo hơn, những người ở bên cạnh anh đều thức thời không dám lên tiếng.

Không có tin tức.

Không hề có một chút manh mối nào.

Tiêu Khôn Hoằng vùi mặt vào tay, anh không dám tưởng tượng cảnh Thi Nhân ở trong tay kẻ địch sẽ phải chịu cảnh tra tấn như thế nào.

Điện thoại của Tiêu Vinh vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng.

Trong lòng lo lắng như lửa đốt khiến anh không cách nào bình tĩnh suy nghĩ được, đầu cũng đau kịch liệt hơn.

Trợ lý Cao e rè lên tiếng: “Sếp, uống chút thuốc đi.”

Tuy rằng anh ta không muốn lên tiếng nói chuyện vào lúc này, nhưng mà không thể nhìn sếp mình chịu đau đớn khó chịu như vậy được, thân là một trợ lý anh không thể bỏ mặc sếp mình được.

Trợ lý Cao còn cho rằng sếp sẽ từ chối, nhưng kết quả lại thấy Tiêu Khôn Hoằng đưa tay cầm lấy thuốc ngoan ngoãn phối hợp uống thuốc.

Anh ta nắm chặt tay lại, dưới đáy mắt có những tia màu đỏ.

Đúng lúc này có hai người đi từ bên ngoài vào.

Mạc Tử Tây và Diệp Tranh đi tới, khóe mắt cô ấy ửng hồng và nói: “Vẫn chưa tìm thấy nữ thần sao?”

Tiêu Khôn Hoằng không nói gì cả.

Trợ lý Cao ở bên cạnh lắc đầu.

Mạc Tử Tây hít sâu một hơi: “Không cần phải đợi nữa, trực tiếp đi tới nhà họ Mạc bắt Mạc Mỹ Đình, cô ta nhất định là biết Thi Nhân đang ở đâu.”

Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu lên: “Làm như thế thì tất cả các kế hoạch sẽ bị đảo loạn mất.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận