Mạc Mỹ Đình nhất thời hét toáng lên: “Anh buông tôi ra.”
Sao cô ta lại quên mất từ trước tới giờ Tiêu Khôn Hoằng ra chiêu không theo lẽ thường.
Bàn tay bị gãy của cô ta vẫn còn cảm thấy đau nhức ê ẩm.
Tiêu Khôn Hoằng cũng chịu buông tay cô ta ra, anh lấy khăn giấy ra lau từng ngón tay của mình: “Cánh tay bị gãy của cô hồi phục cũng nhanh đấy.”
Mạc Mỹ Đình liền vội vàng che cánh tay của mình đi: “Anh muốn làm gì?”
“Nói chuyện.”
“Tôi không có gì để nói với anh cả, Thi Nhân mất tích không liên quan gì tới tôi cả.”
Cũng không phải do cô ta bắt cóc.
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: “Xem ra cô thích cứng không thích mềm.”
Mạc Mỹ Đình vô thức nhìn về phía Mạc Đông Lăng: “Anh cả.”
Sắc mặt của Mạc Đông lăng rất khó coi, cuối cùng anh cũng nói: “Nếu như giám đốc Khôn Hoằng muốn nói chuyện thì em phối hợp một chút, giải thích rõ là được.”
Ý tứ là anh đồng ý.
Mạc Mỹ Đình cắn răng nói:”Vâng.”
.....
Hai người đi tới một căn phòng ở đầu hành lang, nơi đây là nơi là bình thường Mạc Đông Lăng hay nghỉ ngơi, rất yên tĩnh và an toàn.
Tâm trạng của Mạc Mỹ Đình luôn luôn trong sự cảnh giác: “Anh muốn nói cái gì?”
“Nói cho tôi biết Thi Nhân đang ở đâu thì tôi còn có thể suy nghĩ tha cho cô một mạng.”
Ha, Mạc Mỹ Đình bật cười: “Tôi còn cho rằng anh muốn nói cái gì cơ, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng việc Thi Nhân mất tích có liên quan tới tôi vậy, Có chứng cứ gì không?”
“Không cần chứng cứ.”
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đưa tay lên bóp cổ mạc Mỹ Đình, vẻ mặt của anh vô cảm lạnh lùng: “Tôi nói lại một lần nữa, cô ấy đang ở đâu?”
“Khụ khụ khụ, anh dám. Anh mà giết tôi thì nhà họ Mạc sẽ không tha cho anh đâu.”
“Ai không tha cho ai thì thử là biết, dù sao thì cô cũng không nhìn thấy được.”
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng vô cảm, bàn tay từ từ bóp vào, từng chút một lấy đi không khí của Mạc Mỹ Đình. Cả gương mặt của cô ta đỏ ửng, ánh mắt đã mắt đầu không nhìn rõ mọi vật.
Cô ta thật sự ý thức được rằng: Tiêu Khôn Hoằng muốn giết mình.
Mạc Mỹ Đình dùng sức nắm lấy tay anh, cố gắng nói: “Vì, vì cô ta, mà giết người... có xứng đáng không?”
Vì Thi Nhân mà giết người, có xứng không?
Người phụ nữ đó có gì tốt mà ai nấy cũng đều nghĩ cho cô ta. Ngay cả Mạc Tử Tây cũng không tiếc vạch trần bản thân.
“Là vì có người đắc tội với tôi, cô sẽ không thật sự cho rằng thân phận của mình là nhất đấy chứ? Bạch Mỹ Đình, ai cho cô cái gan đó vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu xuống lại gần giọng nói của anh lạnh như băng: “Nếu như cô đã không nói vậy thì dùng thi thể của cô để đổi lấy người.”
Không được!
Mạc Mỹ Đình rơi vào tuyệt vọng, cô ta khó khăn nói ra một chữ: “Nói...”
Tôi nói!
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới khinh thường buông tay ra, anh từ trên cao nhìn cô ta: “Nói.”
Khụ khụ khụ, Mạc Mỹ Đình ôm lấy cổ mình ho sặc sụa, khoang ngực cô ta đau đớn, vừa nãy cô ta còn cho rằng bản thân mình chết chắc rồi.
Không bao lâu sau Mạc Mỹ Đình mới bò từ trên mặt đất dậy, ở trên cô có một vết hằn đỏ,cả người cô ta ma mị như một hồn ma.
Cô ta hít sâu một hơi: “Muốn biết cô ta ở đâu ấy gì, được thôi tôi sẽ nói cho anh biết.”
Ha ha, bây giờ cô ta còn sợ hại gì nữa chứ?
Tiêu Khôn Hoằng nhìn tới, người phụ nữ ở trước mặt lôi điện thoại ra. Sau đó ấn phát một đoạn video. Anh nhìn thấy người phụ nữ bị trói trong video chính là Thi Nhân, xung quanh cô là mấy người đàn ông.
Trong nháy mắt đôi mắt anh như bị thứ gì đó chọc vào, gương mặt lạnh như băng.
“Nhìn thấy rồi chứ, cô ta đang ở đây này.”
Điện thoại của Mạc Mỹ Đình bị cướp lấy, nhưng cô ta không chút gì để ý và nói: “Video này tôi copy sang nhiều bản lắm. Chỉ cần tôi muốn, ha ha ha, khụ khụ khụ.”
Cô ta vừa cười to thì sau đó lại ôm cổ ho.
“Cô tìm đường chết đúng không?”
Tiêu Khôn Hoằng dùng sức nắm chặt lấy điện thoại, vành mắt của anh có một mảng hồng hồng. Cảnh vừa nãy khiến đầu óc anh rối bời đau đớn.
Nỗi đau lan tỏa toàn thân.
Đó là vợ anh đấy.
“Ha ha ha, chết có gì đáng sợ chứ?”
Mạc Mỹ Đình lúc này trở nên điên dại: “Tiêu Khôn Hoằng anh nên rõ một điều đó chính là Thi Nhân đang ở trong tay tôi, anh kiêu ngạo cái gì?”
Còn muốn ở nơi này giết chết cô ta à, mơ đi!
Tiêu Khôn Hoằng một tay bóp lấy cổ Mạc Mỹ Đình, giọng nói ghê người: “Những chuyện mà các người làm với cô ấy, tương lai tôi nhất định sẽ trả lợi gấp mười lần. Tôi nhất định sẽ giết chết các người, khiến các người sống không bằng chết.”
“ha ha, nghe đáng sợ quá.”
Mạc Mỹ Đình cười ha ha, giọng nói của cô khàn: “Vừa nãy không phải là tôi sợ chết, tôi chỉ là muốn cho anh xem video này thôi. Nếu như anh giết tôi thì ngày mai thôi Thi Nhân sẽ bị biến thành từng khúc một đưa tới trước mặt anh.”
“Cô dám.”
“Đã đến nước này rồi thì còn gì mà không dám nữa. Anh có dám cược không?”
Mạc Mỹ Đình vỗ lên ngực Tiêu Khôn Hoằng: “Chẳng phải lúc trước anh chê tôi bẩn sao? Bây giờ Thi Nhân càng bẩn thỉu hơn tôi rồi tới lúc đó anh sẽ thế nào?”
Ánh mắt của cô ta đen đi: “ Tôi đã nói từ lâu rồi, vết thương mà lúc ban đầu nhà họ Tiêu các người gây ra cho tôi thì tôi nhất định sẽ quay lại trả thù.”
Bây giờ nghiệp quật rồi.
Tiêu Khôn Hoằng ước gì có thể giết chết người phụ nữ ở trước mặt, cuối cùng anh cũng buông cô ta ra: “Không liên quan tới Thi Nhân.”
“Sao lại không liên quan được chứ, cô ta ngáng đường tôi. Vì cô ta cho nên tay của tôi mới bị gãy, món nợ này sao tôi có thể không tính chứ.”
Mạc Mỹ Đình nói một lèo, không nhịn được lại ho khan: “Thứ tôi muốn rất đơn giản, đừng có ngáng đường tôi thì có lẽ Thi Nhân vẫn có thể còn sống. Dù sao thì chúng ta cũng có quan hệ hợp tác với nhau, có đúng không?”
“Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng cũng bình tĩnh lại, vẫn còn Tiêu Vinh, có lẽ anh ta có mặt ở đó thì Thi Nhân sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần cô còn sống.
Những thứ khác anh không cầu.
Mạc Mỹ Đình đột nhiệt vui vẻ nói: “Không tin tôi, chẳng nhẽ anh tin Tiêu Vinh à? Anh và Thi Nhân ngu như nhau.”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày, không thể, Tiêu Vinh sẽ không phản bội.
“Tiêu Vinh từ lâu đã không còn là Tiêu Vinh của lúc trước rồi, anh còn không hiểu ra à?”
Mạc Mỹ Đình cười vui vẻ nói: “Tiêu Khôn Hoằng anh đừng có dùng bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống này nhìn tôi. Nếu như muốn Thi Nhân bình an vô sự thì mấy ngày này anh tốt nhất hãy ngoan ngoãn như một con chó đừng có hành động bừa bãi. Tôi mà chết rồi thì sẽ có rất nhiều người giúp tôi làm chuyện mà tôi chưa làm xong.”
Cô ta cúi người xuống nhặt điện thoại lên, khi đi qua người anh cô ta nói: “Tôi thua,còn hơn anh không xứng được thua.”
Cô ta từ lâu đã sa ngã rồi, cho nên không có chút vướng bận gì.
Niềm vui duy nhất của cô ta chính là giày vò Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng.
Ha ha, lại cảm giác này thật là thích.
Mạc Mỹ Đình mở cửa đi ra, ở bên ngoài đứng rất nhiều người, một giây sau khóe mắt của cô ta ửng đỏ: “Anh cả, anh hai.”
Mạc Tử Hàn liền vội vàng đỡ lấy cô ta:”Sao thế này, sao Tiêu Khôn Hoằng dám ra tay với em.”
Trên cổ Mạc Mỹ Đình còn lưu lại vết tích, thể hiện rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Anh hai, em mệt rồi, anh đưa em đi đi.”
Mạc Mỹ Đình bày ra bộ dạng khổ sở, cô ta nhìn Mạc Đông Lăng: ‘Anh cả,em sẽ không tính toán chuyện ngày hôm nay nữa, nhưng mà hi vọng về sau anh có thể đứng về phía em nhiều hơn, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà.”
Mạc Đông Lăng dường như có chút áy náy, sau đó anh ta nói: “Anh đi tới gặp bác sĩ trước đi.”
Sau khi đợi Mạc Tử Hàn đưa người đi thì anh ta mới đi vào bên trong, thì thấy một người đàn ông từ trước tới giờ luôn rất kiêu ngạo thì giây phút này đây đang giống như một người mất hồn.
Một mình Tiêu Khôn Hoằng đứng ở trong phòng không cử động.
Anh giống như đang lạc trong một nơi hoang vắng, ánh mắt mông lung lạ lùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!