Chương 1641
Nhưng có người chính là sống vì sự thù hận, những ngày tháng dài dăng dặc chia cách với Tô Nhan, Đường Duy hỏi chính mình, ý nghĩa cậu được sinh ra trên đời này là gì Là hy vọng của Đường Thị, là trụ cột tinh thần của cô, là cô muốn bắt đầu lại, khoảnh khắc đó, cậu ra đời.
Dù lúc đó Bạc Dạ là người đàn ông mà Đường Thi hận nhất, sự ra đời của cậu vẫn không bị Đường Thi và Đường Dịch ghét bỏ.
Cũng không bởi vì cậu có máu mủ với Bạc Dạ mà bị Đường Thi ghi hận.
Chuyện đến bây giờ cậu mới bắt đầu nghi ngờ, mình không ngừng đòi hỏi Tô Nhan, rốt cuộc những nỗi hận trong quá khứ với mẹ của cậu còn ở trong thân thể, kị cậu dần quen với việc nhìn Tô Nhan thù hận, hay là bởi vì, cậu không biết nên thể hiện những sự thù hận dần bị nuốt hết, là tình yêu đục ngầu không chịu nổi.
Cậu sống đến bây giờ, không có ai nói cho cậu biết nên yêu một người như thế nào cho đúng, Đường Thi và Bạc Dạ đều cảm thấy có lỗi với Đường Duy lúc nhỏ, thế nên trước giờ không can thiệp vào chuyện Đường Duy làm, đến mức một mình cậu không ngừng va chạm trong mưa gió, đến mức cả người là máu, mới biết được sau bức tường, cậu đã hận Tô Nhan lâu như thế.
Tô Nhan không nói chuyện, giống như một con búp bê tinh xảo yếu ớt dựa vào ghế sau, nước mắt cạn khô, cô nhắm hai mắt lại.
Đường Duy đóng cửa xe, quay lại ghế lái, lúc khởi động xe, cậu lại hỏi: “Còn khó chịu không?”
“Tô Nhan nghe thấy rồi, mơ màng lắc đầu: “Tốt hơn lúc trước một chút”
Cảm giác dạ dày bỏng rát giảm đi nhiều, có thể là vì cơ thể còn trẻ, tiêu hóa nhanh nên hấp thu rượu rồi.
Nhưng rượu bị hấp thu mới dẫn đến bây giờ, Tô Nhan đầu nặng trịch mà chân thì nhẹ, cô giơ tay đỡ mặt mình, cảm thấy đã không nhìn rõ đồ vật phía trước, thế giới đảo loạn giống như giây tiếp theo xoay vòng.
Đường Duy, là Đường Duy sao? Người đưa cô đi là Đường Duy sao?
Tô Nhan vô lực rũ tay xuống, ngón tay nhẹ run, cô muốn kiểm soát thân thể mình, nhưng mệnh lệnh từ não bộ không truyền được đến để tứ chỉ làm hành động tương ứng.
Giác quan được phóng đại, tê dại, lúc này khiến cô như bị trục xuất.
Tô Nhan cứ nãm ở ghế sau như thế, đợi Đường Duy chậm rãi lái xe đến dưới căn hộ, sau đó cô được người đàn ông từ từ ôm lấy, không biết dựa trong vòng tay bao lâu, được người nhẹ nhàng đặt lên giường.
Đường Duy sắp xếp cẩn thận cho Tô Nhan xong thì quay người ra ngoài, thấy Giang Lăng, Bạch Việt đang đợi ngoài phòng khách, chau mày lại: “Hai người các anh đi thăm cô ấy đi”
“Chú thấy không có chuyện gì lớn” Bạch Việt giật khóe miệng: “Nửa đêm ba con gọi điện thoại cho chú, chú tưởng có tình hình gì chứ. Tỉnh rồi uống nhiều nước ấm cho rượu bớt ra ngoài là được.
Ngược lại đầu con thì phải thay băng gạc rồi”
“Hiếm thấy, chú Tô Kỳ đập đầu anh, đập cho anh thông suốt rồi?”
Lam Thất Thất chạy theo đuôi Từ Thánh Mân đến đập khung cửa, nói: “Nửa đêm lại chăm sóc cho Tô Nhan, biết đối xử tốt với cô ấy, có phải anh đổi thành người khác không. Anh dịu dàng như thế này tôi cảm thấy rất buồn nôn, giống như cáo đến nhà gà chúc tết, không yên lòng được”
Đường Duy ngoài cười nhưng trong không cười, vô cùng giống Bạc Dạ năm đó: “Có phải tiện lắm rồi, nhất định phải thấy tôi bắt nạt cô ấy?”
“Anh không bắt nạt cô ấy thì tôi cảm thấy phần mộ tổ tiên của Tô Nhan cũng bốc khói xanh” Lam Thất Thất nói: “Lần này không biết nên làm cái gì, thấy hôm nay anh thuận mắt như thế, nếu không thì thẳng thản thắp nén nhang cho anh nhé!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!