“Vâng. Anh cũng vậy nhé, Xuân Quang.” Phù Dung nhàn nhạt nói, sau đó kéo lấy tay Thu Nhi mà đi thẳng một mạch ra khỏi nhà hàng.
Chiếc xe thuộc công ty DSM lập tức chạy nhanh trên mặt đường, Phù Dung yêu cầu tài xế chở Thu Nhi về trước rồi mới đưa cô về nhà.
Trong xe không còn không khí vui vẻ như lúc đi đến đây. Kể từ lúc ra khỏi nhà hàng, Phù Dung vẫn luôn giữ thái độ im lặng và vẻ mặt mệt mỏi này. Thu Nhi ngồi một bên, lâu lâu lại lén nhìn về phía Phù Dung. Trong mắt của Thu Nhi tràn đầy thắc mắc nhưng cô lại không dám làm phiền Phù Dung.
Sự trầm mặc cứ duy trì mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Thu Nhi.
“Chị Phù Dung, em về trước nhé”, Thu Nhi nhìn Phù Dung nói nhỏ một câu.
“Ừ”, Phù Dung khẽ gật đầu.
Bộ dạng lạnh lùng hiện tại của Phù Dung khiến Thu Nhi hơi buồn bã. Cô nàng khẽ mím môi, rồi quay lưng mở cửa xe.
“Thu Nhi”, Giọng nói của Phù Dung lại vang lên.
“Dạ? Chị gọi em ạ?”, Thu Nhi hào hứng quay lưng lại, đầy mong chờ xem Phù Dung sẽ nói gì.
Gương mặt háo hức, vui vẻ của Thu Nhi lại khiến cho Phù Dung cảm thấy nghẹn lời. Những gì muốn nói cứ mắc ngang cổ họng, không thể thốt ra được.
Phù Dung thở dài một tiếng, rồi cố nặng ra nụ cười với Thu Nhi: “Chỉ là chị muốn chúc em ngủ ngon thôi. Vào nhà đi.”
“Dạ. Chị cũng vậy nhé”, Thu Nhi thấy Phù Dung chủ động quan tâm chúc ngủ ngon cô thì cười tươi rói, “Có gì thì nhớ gọi em đó. Dù bất cứ chuyện gì em cũng sẽ giúp chị.”
“Ừ, cảm ơn em”, Phù Dung lại cười một lần nữa. Tuy nhiên nụ cười này là thật lòng cảm kích.
“Vậy em vào nhà đây, bye bye.”
Thu Nhi vẫy vẫy tay, sau đó thì mở cửa, bước xuống xe rồi nhảy chân sáo tung tăng đi vào nhà. Cô nàng luôn yêu đời và tràn đầy năng lượng như thế.
Chiếc xe lại một một nữa lăn bánh, Phù Dung mệt mỏi nằm dài ra ghế sau, nhắm mắt lại.
“Bác tài, chú lái đi một vòng quanh thành phố rồi hẵng về nhà nhé.”
“Vâng thưa cô.”
Người tài xế tuy có hơi bất ngờ với lời đề nghị của Phù Dung, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu đó. Chiếc xe chuyển hướng, chạy theo một con đường xa lạ.
Phù Dung hiện tại chưa muốn về nhà, dù sao hôm nay Niệm Thâm cũng đi chơi với bà Nghiêm rồi. Trở về thì cũng chỉ có một mình cô trong căn nhà buồn tẻ đó mà thôi. Phù Dung thà rằng cứ nằm trên xe, nghe tiếng động cơ rì rì đang chạy để xua đi sự bức bối trong lòng mình.
Khi nãy ở nhà hàng, Phù Dung đã vô tình nhìn thấy một thứ khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Trên ngực của Xuân Quang có một hình xăm, hình viên kim cương và con rết. Chỗ bị đổ nước thật khéo làm sao lại ngay đúng vị trí hình xăm của Xuân Quang, qua lớp áo mờ mờ nhưng Phù Dung vẫn có thể nhận ra rất rõ. Đúng là cái hình xăm đặc biệt đó.
Cái người giả làm bác sĩ muốn vào bệnh viện giết chết cô mấy ngày trước cũng cố một hình xăm y như vậy. Từ Ngưng Viên đã sai Lãnh Khiêm đi tìm hiểu về hình xăm này, nhưng đến hiện tại vẫn không có manh mối gì hết. Thế mà Xuân Quang lại có hình xăm này trên người.
Phù Dung cảm thấy rất hoang mang, cô không biết phải tin tưởng vào thứ gì nữa rồi. Chàng trai vui vẻ trong ký ức của cô giờ đây có còn đúng là Xuân Quang hay không nhỉ? Anh ta rốt cuộc là ai? Thuộc phe nào? Có mục đích gì? Thu Nhi ở bên cạnh Xuân Quang có an toàn không? Những câu hỏi cứ thay phiên nhau xuất hiện ở trong đầu nhưng Phù Dung không thể nào giải đáp được.
/Truyện được đăng độc quyền trên app ReadMe/FindNovel. Mọi trang web đăng tải khác đều không được phép. Hy vọng mọi người đọc truyện ở đúng nơi nó thuộc về. Tác giả cảm ơn./
Chiếc xe chở Phù Dung cứ thế chạy ngoằn ngoèo trên các con đường khắp thành phố, khi trở lại đúng tuyến đường về chung cư của Phù Dung thì đã là hơn chín giờ tối.
“Cám ơn chú. Hôm nay cháu làm phiền chú quá rồi.”
Chiếc xe dừng lại trước cổng chung cư, Phù Dung áy náy mà nói với người tài xế.
“Không sao, đây là công việc của tôi mà.”
“Chú về nghỉ ngơi ạ. Cháu xin lỗi một lần nữa.”
Phù Dung cúi đầu chân thành nói, sau đó mới mở cửa xe mà bước xuống. Gió đêm mang theo hơi lạnh khiến cả người cô khẽ run lên. Lúc trưa rời khỏi DSM nên Phù Dung cũng không mang theo áo khoác. Cô vội vòng tay ôm lấy vai mình, bước vào bên trong sân khu chung cư.
Chân bước nhanh được mấy bước, Phù Dung đã thả chậm tốc độ lại. Bởi vì cô thấy được hình bóng của một người đàn ông đang đứng tựa lưng vào gốc cây trong sân, cả người vô hồn. Phù Dung không biết rõ anh ta đứng đây làm gì, nhưng chắc cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Sau khi suy nghĩ một chút, Phù Dung quyết định làm lơ bóng người đó, bước chân nhanh hơn lướt ngang qua người anh. Thế nhưng không thành công, cánh tay của Phù Dung đã bị Từ Ngưng Viên kéo lại.
“Em cứ định như thế mà xem như không nhìn thấy tôi à?”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên khàn khàn, dường như anh đã đứng đây từ rất lâu rồi.
“Thấy thì đã sao? Mà không thấy thì đã sao?”
Phù Dung thờ ơ mà gỡ từng ngón tay của Từ Ngưng Viên đang bám trên cánh tay cô xuống.
“Tôi với anh có chuyện gì cần phải gặp mặt nhau nữa à?”
Từ Ngưng Viên bị thái độ lạnh lùng của Phù Dung làm cho đau đớn. Từ lúc cuộc họp cổ đông vào trưa ngày hôm nay đến tận lúc này, trái tim của anh chưa bao giờ cảm thấy hết đau. Người phụ nữ này vẫn luôn biết cách khiến bản thân anh phải cảm thấy thất vọng nhưng rồi anh lại không thể nào từ bỏ được.
“Phù Dung, em hận tôi sao?”
Từ Ngưng Viên khó khăn mà hỏi ra một câu. Trong lòng anh tràn đầy hoang mang, anh cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi mà vẫn không thể nào nghĩ ra được lý do khiến Phù Dung phải căm ghét anh đến thế? Chẳng lẽ là vì cô yêu Mạc Tử Thâm rồi nên chẳng thể nào chứa đựng hình ảnh anh trong mắt? Thế nhưng ngoài vẻ thờ ơ của Phù Dung, Từ Ngưng Viên còn cảm nhận được cả hận thù trong cô. Phù Dung hận anh? Vì sao chứ?
“Em có thể nói cho tôi biết, vì sao em hận tôi đến thế được không?”
Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên hỏi xong thì bật cười một tiếng. Cô lại nhớ thời gian đầu tiên khi mà cô gặp Từ Ngưng Viên, anh ta cũng ngập tràn thù hận mà hành hạ cô. Khi đó Phù Dung cũng giống như Từ Ngưng Viên bây giờ, hoang mang không hiểu mối hận thù của anh là gì? Để rồi thời thế thay đổi, bốn năm sau người hỏi ra câu này lại là Từ Ngưng Viên.
“Từ Ngưng Viên, anh nói đúng rồi đó”, Phù Dung gật gật đầu, thái độ hoàn toàn cay nghiệt:
“Tôi hận anh. Hận đến mức muốn giết chết anh đi được. Nhưng tôi sẽ không làm vậy, tôi sẽ để anh sống mà trả giá cho những gì anh đã làm, cho những gì anh đã từng lựa chọn.”
Từ Ngưng Viên mở to mắng mà nhìn Phù Dung, sững sờ đến mức phải lùi về sau mấy bước.
“Rốt cuộc là vì sao? Em muốn trừng phạt tôi thì cũng phải cho tôi biết một lý do đã chứ?”, Từ Ngưng Viên tức giận mà hét lớn lên, sau đó lại bước nhanh đến nắm chặt lấy tay của Phù Dung:
“Phù Dung, nếu thật sự tôi đã có lỗi với em. Dù em có bắt tôi chết, tôi cũng sẽ không oán trách một lời.”