Phù Dung không hiểu được những sóng gió trong lòng của Từ Ngưng Viên. Cô sợ hãi về việc Từ Ngưng Viên sẽ bỏ rơi cô lại đây. Đau đớn trên vai lại ập đến, hoạt động khi nãy đã khiến cho Phù Dung cạn kiệt sức lực. Cả người Phù Dung lả đi, ngã ngược về phía sau.
“Thanh Dao.”
Từ Ngưng Viên hoảng sợ hét lớn khi nhìn thấy cả người Phù Dung đang lao thẳng xuống vách núi. Anh không kịp suy nghĩ, lao ra ôm lấy cả người cô vào lòng mà bảo vệ. Cả hai lơ lửng trên không trung rồi rớt nhanh xuống dưới.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai kịp nhìn rõ chuyện gì. Đám người áo đen chỉ thấy được hình ảnh Từ Ngưng Viên ôm lấy cô gái trong lòng anh ta rồi biến mất mà thôi.
“Cạch.”
Người áo đen cuối cùng còn ngồi trên xe cũng bước đến. Hắn ta tiến đến sát rìa núi, tháo bịt mặt ra. Mái tóc bạch kim, óng như cước tung bay trong gió. Mắt của người đàn ông là màu xanh ngọc, không biết leo lens hay là màu mắt thật. Ánh mắt sâu hun hút nhìn xuống phía dưới. Bóng dáng hai con người nhỏ bé lăn tròn, rồi biến mất trong rừng cây.
Cả một khu vực im phăng phắc chỉ còn nghe tiếng gió. Bọn họ vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng.
“Thưa ông. Người rớt xuống chắc chắn không sống sót nổi. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Thời gian ở đây lâu dễ bị tóm lắm.”
Gã đàn ông hung hãn với Từ Ngưng Viên khi nãy, giờ đây khúm núm, cúi đầu nói khẽ.
“Xuống dưới tìm xác bọn họ cho tôi.”
“Hả?”
“Tôi muốn nhìn thấy xác của Từ Ngưng Viên”, Người đàn ông tóc bạch kim nhướng mày, mắt xanh lạnh lẽo liếc sang gã đàn ông, “Còn không mau đi?”
Tên hung hãn lập tức run rẩy. Hắn ta không dám nói gì nữa, vâng lệnh dẫn đàn em chạy xuống dưới dãy núi mà tìm kiếm.
Gió lạnh thổi qua, bóng dáng người đàn ông đứng trên vách núi âm u như một oan hồn.
Phù Dung cảm thấy xung quanh mình rất tối. Ở nơi đây tối quá, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Phù Dung cứ lần mò trong cái bóng tối ghê rợn ấy, loanh quanh vô định không tìm ra phương hướng.
“Thanh Dao. Thanh Dao”, Bên tai Phù Dung vang lên những tiếng gọi mơ hồ, cứ lập đi lập lại.
Thanh Dao? Thanh Dao là ai chứ? À. Chẳng phải là cô chị gái song sinh từ trên trời rơi xuống của cô sao? Nhạc Thanh Dao. Ừ, giọng nói này hình như cũng có chút quen. Ai đây nhỉ?
“Thanh Dao, tỉnh dậy.”
Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa, lần này thêm chút tức giận, khó chịu. Cái giọng nói khiến người ta chán ghét này là… Từ Ngưng Viên?
Phù Dung mệt mỏi mà nâng mí mắt nặng trịch của mình lên, người trước mặt cô quả đúng là tên đáng ghét Từ Ngưng Viên. Thế nhưng Phù Dung cảm thấy Từ Ngưng Viên của hiện tại có chút là lạ, không giống anh ta lắm.
“Thanh Dao.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã mở mắt thì vội vàng gọi tên cô. Trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Đây… là đâu?”
Phù Dung đảo mắt nhìn qua xung quanh, nơi đây cây cối to lớn, xanh mướt. Cô nhớ rõ ràng khi nãy bọn họ đang ở trên đường lớn mà? Sao đột nhiên lại có rừng cây xuất hiện rồi.
Còn nữa, sao cả người cô lại càng thêm ê ẩm thế này. Lúc trước chỉ đau vai thôi, còn giờ thì cả chân, tay, đầu, lưng, mông… chỗ nào cũng đau hết. Đến cả việc nói chuyện Phù Dung cũng cảm thấy không còn đủ sức.
“Tôi đã phát tính hiệu cho Lãnh Khiêm rồi. Rất nhanh anh ta sẽ đến đây thôi. Cô cố gắng một chút.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung khẽ nhíu mày vì đau thì đau lòng mà trấn an. Vết thương trên vai của Phù Dung đã được Từ Ngưng Viên sơ cứu và băng lại. Thế nhưng Phù Dung bị mất máu quá nhiều, sức khỏe lại kém. Từ Ngưng Viên thật sự rất sợ Phù Dung sẽ không gắng gượng nổi.
Phù Dung nhìn ra được sự lo lắng và đau lòng trong mắt Từ Ngưng Viên thì khẽ giật mình. Bộ dáng hiện tại của Từ Ngưng Viên đã không còn bảnh bao, kiêu ngạo như bình thường nữa. Cả người anh ta trở nên nhếch nhác, dính đầy bụi đất. Bên bắp chân còn vương vết máu. Anh bị thương rồi.
“Ưm…”
Phù Dung muốn chống tay ngồi dậy nhưng lại không thành công, cơ thể đổ ập lại xuống đất. Cơn đau kéo đến khiến cả người cô co giật.
“Đừng động đậy. Nằm yên đi.”
Từ Ngưng Viên quát lớn, nhưng lần này Phù Dung lại không còn nghe ra sự khó chịu và đáng sợ trong đó nữa. Câu nói của Từ Ngưng Viên lại tràn đầy sự quan tâm.
Cô cũng vừa nhận ra sự khác biệt của Từ Ngưng Viên lúc này là gì rồi.
Từ Ngưng Viên của lúc này hoàn toàn không còn chút phòng bị nào với cô cả. Anh cho Phù Dung thấy được toàn bộ con người thật của mình.
Lúc trước Phù Dung có thể đoán được Từ Ngưng Viên yêu cô. Nhưng trong lòng Từ Ngưng Viên vẫn cứ có một lớp màng ngăn cách, bài xích cô. Còn giờ đây Từ Ngưng Viên lại hoàn toàn tiếp nhận cô, lớp phòng bị cuối cùng của anh đã được gỡ bỏ.
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung lại trở nên mơ màng thì sợ cô tiếp tục ngất đi. Anh vội vàng chạm nhẹ vào mặt cô mà khẽ gọi:
“Này, Thanh Dao. Cố gắng lên một chút. Đừng ngất đi.”
Giọng nói dịu dàng, động tác cẩn thận. Trong lòng Phù Dung khẽ run rẩy một chập, sau đó bật cười. Cô không hiểu sao Từ Ngưng Viên lại biến thành bộ dáng hiện tại. Cô đánh bậy đánh bạ kiểu gì mà chiếm được tâm tư của Từ Ngưng Viên rồi này? Thật là hoang đường.
“Này, Từ Ngưng Viên, không phải là anh đang có ý gì với tôi đó chứ?”, Phù Dung thều thào hỏi, ánh mắt lóe lên tia thích thú.
Bàn tay đang chạm lên mặt của Phù Dung khẽ khựng lại. Sau đó vội vàng rụt tay về, trốn tránh ánh mắt của Phù Dung.
“Cô đang nói bậy bạ gì thế?”, Từ Ngưng Viên quát lớn.
“Anh yêu tôi à?”
Phù Dung nhìn gương mặt hơi đỏ của Từ Ngưng Viên mà gan bỗng dưng lớn hơn, can đảm hỏi thẳng ra. Tim của Phù Dung đang đập loạn lên vì hồi hộp. Cô không biết tại sao, nhưng lúc này cô cảm thấy rất căng thẳng.
“Em…”, Từ Ngưng Viên trở nên lắp bắp, không hiểu sao cô nàng thần kinh này lại có thể hỏi ra câu đó trong hoàn cảnh hiện tại, “Em im đi.”
Từ Ngưng Viên lại dùng một câu nói lớn để che đi sự bối rối trong lòng mình. Anh lại bị vạch trần tâm tư ở nơi khỉ ho cò gáy này là sao chứ? Đúng thật là mất mặt mà.
“Ha ha. Từ Ngưng Viên, tôi biết rồi nhé. Anh yêu tôi. Ha ha.”
Phù Dung vui vẻ mà cười lớn lên. Nụ cười của Phù Dung hồn nhiên một cách tuyệt đối, tâm trạng cô vui vẻ và thoải mái.
Từ Ngưng Viên nhìn theo nụ cười của Phù Dung mà ngơ ngẩn. Sau đó anh tiến lên gần người cô hơn, ôm lấy Phù Dung nhấn đầu cô vào trong ngực mình, khẽ quát nhưng chẳng có chút sát thương nào:
“Cấm em cười nữa.”
Phù Dung được Từ Ngưng Viên ôm vào lòng vẫn cười khúc khích không dừng lại được. Cả người Phù Dung hiện tại dù khắp nơi đều đau nhưng lại cảm thấy rất thỏa mãn. Cô có được tình yêu của Từ Ngưng Viên rồi này. Một người như Từ Ngưng Viên lại thật sự có thể dành tình yêu của anh cho cô? Phù Dung vòng tay qua sau lưng của Từ Ngưng Viên nói thật khẽ:
“Cám ơn anh.”
“Cám ơn gì chứ?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, sau đó nhớ đến chuyện gì đó lông mày lập tức giãn ra, “Tôi biết em cũng yêu tôi.”
Câu nói của Từ Ngưng Viên khiến trong lòng của Phù Dung xoẹt qua tia hoảng loạn. Cô yêu Từ Ngưng Viên ư?