Mặc dù Long Mặc Uyên yêu Nguyệt Nguyệt nhưng là một thương nhân anh không thể không giữ chữ tín, nên anh quyết định tôn trọng cuộc hôn nhân giữa mình và Tử Du cho tới lúc kết hợp đồng. Ngay hôm sau anh mua một căn biệt thự khác ở phía đông thành phố rồi đưa theo Lăng Hạ Nhi dọn đồ tới đó, lại sắp xếp mấy người giúp việc tới đó chăm sóc cô ta.
Lăng Hạ Nhi thấy kế hoạch giữa đường lại nảy ra một kẻ hớt tay trên lại còn đã kết hôn với Long Mặc Uyên rồi thì ganh tị tới đỏ mắt. Lúc biết mình bị Long Mặc Uyên đưa tới căn biệt thự mới mua có phần đơn giản sơ sài làm cho cô ta thực giận vô cùng. Ấy vậy vẫn phải cười vui vẻ với Long Mặc Uyên bởi vì trong mắt mọi người Lăng Du Nguyệt chính là con ngốc. Đem tất cả uất hận nuốt ngược vào trong lòng âm thầm thề phải hạ bệ Tử Du để chiếm lấy cái thân phận Long thiếu phu nhân.
Tử Du vẫn đang vi vu ở bầu trời nước ngoài nỗ lực hết mình vì vai diễn lúc cùng với nam chính của bộ phim ra ngoài ăn cơm lại xảy ra scandal. Do trên đường Tử Du vô tình bị hạt bụi bay vào mắt nên vị nam chính kia đi mua thuốc tra mắt tra cho cô. Mà cảnh này lại trùng hợp bị một nhà báo lá cải bám đuôi chụp được bởi góc chụp nên bức ảnh dễ khiến người hiểu lầm rằng hai người đang hôn nhau. Vì nam chính của bộ phim muốn cầu hôn bạn gái của mình nên sẵn đi cùng Tử Du đã nhờ cô giúp chọn nhẫn, nhưng qua tay đám chó săn thì lại biến hai người thành một cặp đôi gian gian díu díu mập mờ.
Khi Tử Du vẫn ở đoàn phim hết sức mình với thứ gọi là đam mê thì scandal đã rộ lên rực rỡ như pháo hoa. Vô số quần chúng ăn dưa không phân biệt phải trái đúng sai cứ nhao nhao vào buông lời chỉ trích Tử Du.
Vì đảm bảo duy trì tốt tiến độ làm việc nên cũng không có ai dám nói chuyện này với cô cả. Lịch trình của Tử Du từ lúc xuất ngoại mỗi ngày đều là công việc tới ăn còn không có thời gian nên cũng không hề hay biết chuyện này. Từ Du ngay khi xuống sân bay đã bị rất nhiều nhà báo bao vây còn bị người ta hết chửi bới lại ném vào người những thứ bẩn thỉu khiến cho cô đơn độc một mình hoảng loạn ngồi thụp xuống bó gối khóc lớn.
Cục diện chỉ có thể tạm thời xem là ổn khi Long Mặc Uyên cử vệ sĩ tới hộ tống cô về nhà. Tử Du uất ức nhưng chỉ có thể cố gắng giải thích với anh.
“Mọi chuyện không giống như trên báo viết! Tất cả mọi chuyện đều là bịa đặt vu khống, em với nam nhân kia không hề có quan hệ. Cả hai người bọn em chỉ đơn thuần là đồng nghiệp mà thôi!”
Tử Du của lúc này vô cùng bối rối và tuyệt vọng cô mong rằng bản thân sẽ nhận được sự tin tưởng của anh. Chỉ là hình như cô đã quá tự tin rồi bởi vì Long Mặc Uyên vừa thấy tấm ảnh kia vì yêu quá hóa ghen nên sau khi nghe cô giải thích vẫn buông lời mỉa mai cay đắng.
"Tôi và cô chỉ là hợp đồng hôn nhân, cô làm chuyện gì cũng không cần giải thích với tôi. Nhưng việc cô cùng ngưu lang ăn vụng bên ngoài cảm phiền chùi mép cho sạch đừng liên lụy tới tôi!’’
Tử Du nghe xong thì ngẩn người một lúc sau đó liền bật cười thành tiếng. Tình cảnh của Tử Du hiện tại rất giống với một phân đoạn của bộ phim Hậu Cung Như Ý Truyện, lúc đó Châu Tấn có một câu thoại khiến cô rất ấn tượng đó là ‘Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi!’ Trước đây chỉ cảm thấy nó hay nhưng cho tới hiện tại cô mới nhận ra được trong câu thoại đó chất chứa bao nhiêu nỗi niềm bao nhiêu tuyệt.
Tử Du và Long Mặc Uyên lặng lặng ngồi đối diện nhau chả ai lên tiếng cứ thế bất động bỗng dưng điện thoại của Long Mặc Uyên vang lên cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng.
Người gọi tới là Lăng Hạ Nhi, trước khi rời khỏi biệt thự cô ta đã kịp mua chuộc được một người giúp việc nên từ người giúp việc kia biết được chuyện Tử Du đã trở về nên cố tình gọi cho Long Mặc Uyên âm mưu chọc phá tình cảm của hai người. Cất lên cái chất giọng dẻo quánh như mật mía Lăng Hạ Nhi bắt đầu bật chế độ diễn xuất.
“Anh Mặc Uyên vừa nãy Nguyệt Nguyệt bỗng dưng bị ngã đụng đầu vào trong cạnh bàn rất đau, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu. Nguyệt Nguyệt mắc bệnh nan y sắp chết rồi, trước khi chết em muốn gặp anh Mặc Uyên lần cuối! Em sợ lắm, oa hu hu!”
Long Mặc Uyên vừa nghe Lăng Hạ Nhi vậy trong đầu vô thức nhớ tới tình cảnh Nguyệt Nguyệt trước đây phát bệnh nên trong lòng lo lắng như lửa đốt. Anh không nói một lời cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe chạy như bay ra ngoài trước cặp mắt ngơ ngác ngỡ ngàng tới bật ngửa của Tử Du.
Cái giọng con bánh bèo kia vang xa tới mức Tử Du đứng cách Long Mặc Uyên một khoảng vẫn nghe không hề sót một chữ nào. Cô của lúc này mệt mỏi, chán chường nằm gục trên bàn thều thào tự mình độc thoại.
“Ha ha, hóa ra anh không chịu tin tôi cũng không quan tâm tới tôi là vì tôi chỉ là một ngọn cỏ ven đường nào sánh được với bạch nguyệt quang trong lòng anh. Ban đầu là ai đem đến cho tôi ngọt ngào, rồi gieo vào tôi thứ tình cảm hư cấu để tôi ôm hi vọng về một tương lai tươi đẹp? Để rồi bây giờ bản thân tôi ngồi nơi này tuyệt vọng! Tử Du ơi là Tử Du mày đúng là ngu ngốc tới cùng cực mà!”