Bắc Minh Thiên giận dữ vô cùng vì lúc đó đã khuyên em gái tha thứ cho Long Mặc Uyên và đồng thời cho anh một cơ hội làm tổn thương Tử Du. Vốn dĩ Tử Du từ sau lần bỏ nhà đi trở về liền trầm mặc ít nói hẳn đi bây giờ cô cả ngày trầm mặc không thèm nói câu nào luôn. Việc này làm cho Bắc Minh Thiên cả ngày lo lắng dẫn tới cả ngày tính tình nóng nảy như là bà cô tới tuổi tiền mãn kinh.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như ly cà phê phin nhỏ giọt, tình trạng bệnh của Tử Du ngày càng trở nên trầm trọng. Bởi vì cô đang mang thai không thể dùng các loại thuốc đặc trị vì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, hơn nữa là tâm bệnh phải được chữa bằng tâm dược chứ kể cả có uống thuốc tiên thuốc thánh cũng không thể nào mà khỏi được.
Đồng thời ở trong bệnh viện thì tình trạng của Long Mặc Uyên lại có chuyển biến tốt và theo chuẩn đoán tổng quát của bác sĩ thì anh rất nhanh thôi sẽ tỉnh lại. Nhưng vì không thể nào nói rõ được thời gian cụ thể là lúc này nên Lăng Hạ Nhi tuy trong lòng vô cùng chán ghét nhưng vẫn ngày ngày giả vờ đảm đang dịu dàng tới bệnh viện chăm sóc Long Mặc Uyên đang hôn mê.
Cuối cùng ông trời lại cứ thế vô tâm vô phế thành toàn cho sự kì vọng của Lăng Hạ Nhi sau hơn hai tuần chờ đợi trong sự bồn chồn lo lắng cuối cùng thì hôm nay khi tới thăm Long Mặc Uyên như thưởng ngày cô ta vô tình phát hiện là anh đã cử động những ngón tay. Lăng Hạ Nhi tuy trông ngóng giây phút này đã lâu nhưng cảm xúc của cô ta hiện tại lại vui vẻ và lo lắng đang đan xen lẫn nhau. Vui là vì cuối cùng Long Mặc Uyên cũng đã tỉnh lại, nhưng cô ta lại lo lắng bồn chồn vì sợ kế hoạch sẽ thất bại.
Mải chìm đắm chìm trong thế giới riêng của mình đắn đo suy nghĩ một lúc lâu sau Lăng Hạ Nhi mới chịu nhấn chuông trên giường bệnh để gọi bác sĩ tới xem xét tình hình.
Long Mặc Uyên ngay sau đó cũng đã tỉnh lại, đợi sau khi bác sĩ và y tá rời đi hết cô ta lưỡng lự trong chốc lát rồi lấy hết dũng khí tham dò anh.
“Mặc Uyên anh còn nhớ em là ai hay không?”
“Cô là ai vì sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa tôi cùng cô không hề quen biết sao cô lại biết tên tôi? Vì sao tôi lại nhập viện tôi nhớ rằng tôi đang đi công tác mà.” Dường như anh đã quên đi một ai đó hay một cái gì đó mà đối với anh nó vô cùng quan trọng. Nhưng rõ ràng cũng không hề ấn tượng với cô gái trước mặt một chút xíu xìu xiu nào cả.
“Em tên là Lăng Du Nguyệt là vợ của anh, nếu em không ở đây chăm sóc chồng mình thì em nên ở đâu? Anh ở trên đường xảy ra tai nạn giao thông do chấn thương nên đã hôn mê được một thời gian rồi!”
“Không cô không phải Nguyệt Nguyệt, cô không phải là cô ấy! Cô không phải là Nguyệt Nguyệt, cô không phải là cô ấy. Nguyệt Nguyệt không phải là như thế này, rốt cuộc cô là ai vì sao lại giả dạng thành cô ấy?” Trong trí nhớ của anh hiện tại thì hình bóng của Nguyệt Nguyệt rất mơ hồ nhưng anh trong lòng rất chắc chắn rằng cô gái trước mặt mình không phải là cô.
Giống như chuyện anh rất thích ăn dâu tây. Nhưng nước dâu anh không bao giờ uống, kẹo dâu anh cũng không thích ăn. Cũng như việc anh thích cô, dáng vẻ giống cô thì anh không thích, tính tình giống cô cũng chẳng ưng, nên cái anh thích chính là cô.
Có lẽ sau khi đi qua một vòng quỷ môn quan sau đó lại trùng hợp mất đi một phần kí ức liên quan tới người con gái mà anh vẫn luôn yêu sâu đậm khiến cho anh có cơ hội nhìn nhận mọi việc bằng trái tim. Chỉ là sự thật này quá khó chấp nhận khiến cho Long Mặc Uyên bỗng chốc trở nên hoang mang cố gắng nhớ lại nhưng trong dù có cố gắng ra sao thì kí ức trong đầu anh chỉ là một khoảng không trắng xóa. Dây thần kinh căng thẳng quá độ kích thích não bộ khiến cho đầu anh như muốn vỡ tung ra, các thiết bị y tế trong phòng cũng vì thế mà phát ra những tiếng cảnh báo vô cùng chói tai.
Bác sĩ mới vừa đi chưa được bao lâu liền nhanh chóng quay trở lại, thấy tình huống mất kiểm soát nên bác sĩ đành tiêm cho anh một liều thuốc an thần để ổn định. Lăng Hạ Nhi đứng ngoài hành lang thông qua cửa kính nhìn anh khiến cho cô ta không tự chủ mà run rẩy. Ngay giây phút anh cứ lặp đi lặp lại phủ định rằng cô ta không phải Nguyệt Nguyệt, khiến cho Lặn Hạ Nhi tái hết mặt mày không biết nên làm chuyện gì tiếp theo may mà bác sĩ và y tá vội vã chạy tới cứu cô ta khỏi một bàn thua trông thấy. Cô ta vừa thấy bác sĩ ngoài liền vội vàng chạy tới chặn đường bác sĩ rồi đem theo tâm lý thấp thỏm lo sợ run run hỏi về tình trạng sức khỏe của Long Mặc Uyên.
“Bác sĩ tình hình của chồng tôi thế nào rồi? Vì sao anh ấy lại không nhận ra tôi, còn một mực bảo tôi không phải là tôi nữa?” Kế hoạch của cô ta vốn rất hoàn hảo vì sao mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch cơ chứ! Không, mọi chuyện nếu không được cô ta cho phép thì không được phép thay đổi!
“Bệnh nhân do lúc bị tai nạn nên xảy ra va đập dẫn tới chấn thương sọ não. Trong trường hợp chấn thương nặng có thể để lại những di chứng nặng nề về nhận thức. Tuy nhiên, bệnh nhân chỉ bị chấn thương ở dạng nhẹ nên mới xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời sau tai nạn.”
“Vậy liệu không biết rằng có thể có cách nào để hồi phục kí ức không ạ? Và mất khoảng bao lâu thì có thể nhớ lại?”
“Có thể dùng cách đánh thức trí nhớ bằng việc tái hiện lại những khung cảnh trước đây hoặc là đưa bệnh nhân tới những nơi đã từng đến để khơi gợi kí ức. Chuyện này chúng tôi không thể nào khẳng định chắc chắn được vì có thể là một tháng, một năm hoặc cũng có thể là cả đời.”