Nhưng mà anh vẫn cứ không để cho anh ta được như ý nguyện.
Vào lúc này, người được Lâm Bách Châu dặn dò đã mang quần áo đến.
Hoắc Tùng Quân nhanh tay nhận lấy trước, trực tiếp ném cái túi qua cho Lâm Bách Châu, xoay tay một cái lập tức kéo Lạc Hiểu Nhã ra khỏi phòng.
Đợi đến khi Hoắc Tùng Quân thả tay ra thì Lạc Hiểu Nhã phát hiện mình đã đứng ở ngoài cửa rồi.
“Anh làm cái gì vậy?” Cô nhíu mày. Trong mắt của Hoắc Tùng Quân chứa lửa giận: “Hiểu Nhã, sao em có thể để cho Lâm Bách Châu tắm rửa trong nhà em được chứ, đây không phải là dẫn sói vào nhà hay sao?”
Lạc Hiểu Nhã liếc mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Hoắc Tùng Quân, thật ra chuyện này phải trách anh đó!”.
“Cái gì?” Hoắc Tùng Quân có chút mờ mịt, Lạc Hiểu Nhã để cho Lâm Bách Châu vào trong nhà tắm rửa mà sao còn đổ lên đầu anh..
“Là do tối hôm qua anh cho người nhốt bác sĩ Lâm lại. Anh ấy vừa được người ta thả ra, lo lắng tôi xảy ra chuyện nên chưa kịp thay quần áo đã chạy đến đây. Anh ấy có bệnh thích sạch sẽ, muốn tắm rửa ở chỗ này của tôi, tôi cũng không thể từ chối được”.
Lạc Hiểu Nhã nói xong còn nhìn Hoắc Tùng Quân một chút: “Cho nên, bây giờ anh còn cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh nữa hay không?”.
Hoắc Tùng Quân nhất thời cứng họng, chẳng lẽ đây chính là tự bế đá đập vào chân mình sao?
“Hơn nữa, Hoắc Tùng Quân, anh đang đứng ở lập trường gì, lấy thân phận gì mà dạy dỗ tôi vậy.” Lạc Hiểu Nhã nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ xinh đẹp nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng.
Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, trong lòng dâng lên một sự bực bội và cảm giác bất lực, anh phát hiện ra là dù có nhìn thấy Lâm Bách Châu tiếp cận Lạc Hiểu Nhã thì anh cũng không có tư cách gì để mà tức giận cá.
Lâm Bách Châu thay quần áo xong rất nhanh, anh ta mở cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh tượng hai người đứng đối diện với nhau, khóe môi cong lên nở nụ cười: “Hiểu Nhã, cảm ơn em, bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi”
Lạc Hiểu Nhã vội vàng thoát khoát tay: “Bác sĩ Lâm không cần cảm ơn đâu?
Thái độ của cô đối với Lâm Bách Châu thật sự tốt hơn thái độ đối với mình nhiều khiến cho trong lòng của Hoắc Tùng Quân cảm thấy không dễ chịu.
Anh nhìn thoáng qua Lâm Bách Châu, ánh mắt u ám ra hiệu: “Đã tắm rửa xong mà sao còn không mau đi đi, đứng ở đây làm cái gì?
Dường như Lâm Bách Châu không có nhìn thấy anh đang ra hiệu với mình mà nói với Lạc Hiểu Nhã: “Nếu như em đã không có việc gì thì anh cũng không làm phiền em nữa, chân của em bị thương vẫn còn chưa khỏe, đi vào nghỉ ngơi cho tốt đi”
Ngay sau đó anh ta cười híp mắt nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc cũng đi chung với tôi đi, không nên làm phiền Hiểu Nhã nghỉ ngơi”
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy gương mặt dịu dàng như ngọc kia thì luôn cảm thấy như trà xanh nam, nhìn thấy anh ta là quả đấm ngo ngoe muốn ra tay.
Anh người đàn ông nhìn lẫn nhau, dường như có tia lửa văng ra khắp nơi, Lạc Hiểu Nhã cũng cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt nên đẩy Hoắc Tùng Quân một cái, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói:
“Anh đi trước đi, vẫn là chờ đến khi anh chính thức hủy bỏ hôn ước rồi chúng ta nói tiếp, trên người anh vẫn còn hôn ước mà lại đi nói chuyện. theo đuổi tôi thì sẽ khiến cho tôi giống như kẻ thứ ba cạy góc tường của người khác” .
Hoắc Tùng Quân nghe được lời này thì vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, mặc dù Lạc Hiểu Nhã cũng không có buông lỏng ra nhưng thái độ đã trở nên mềm hơn rồi.
“Được, Hiểu Nhã em chờ anh, anh sẽ xử lý xong tất cả rồi sạch sẽ mà đi thích em”
Hoắc Tùng Quân nói xong thì khiêu khích nhìn thoáng qua Lâm Bách Châu: “Đi thôi cậu hai Lâm”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!