Hoắc Tùng Quân nhướn mày, vừa rồi anh đang thiu thiu, sắp đi vào giấc ngủ thì bị đánh thức.
“Hình như là tiếng điện thoại di động của anh đấy” Lạc Hiểu Nhã nhắc nhở.
Hoắc Tùng Quân nhắm mắt lại, cạ cạ vào đùi Lạc Hiểu Nhã, giọng khàn khàn: “Em nghe giúp anh đi”
“Điện thoại của anh thì anh nghe đi. Biết đâu là có chuyện quan trọng gì thì sao” Lạc Hiểu Nhã từ chối.
Hoắc Tùng Quân khẽ hừ nhẹ vài tiếng, vẫn không chịu mở mắt: “Nếu như bây giờ anh xem điện thoại di động, thì càng khó ngủ hơn đấy.”
Lạc Hiểu Nhã nghe vậy thì bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại của Hoắc Tùng Quân, cô nhìn thoáng qua màn hình, ánh mắt có chút phức tạp, nói: “Là điện thoại của An Bích Hà” .
Gương mặt Hoắc Tùng Quân không có chút biến hóa nào: “Em cứ nghe đi. Chắc là vì hôm nay anh đã nói chuyện giải trừ hôn ước với bố cô ta nên giờ cô ta gọi điện thoại đến”
Đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã khẽ chuyển động, cô lắc lắc chiếc điện thoại: “Vậy thì tôi nghe thật đấy. Anh thừa biết tôi và An Bích Hà khắc khẩu với nhau, nếu như giờ tôi mà nghe điện thoại, không chừng sẽ không kiềm chế được mà nói ra mấy câu khó nghe, anh cũng chịu à?”
“Tùy em” Hoắc Tùng Quân không thèm quan tâm đến mấy câu nói đó của cô, bàn tay to lớn của anh lặng lẽ đặt lên chiếc eo thon của cô, khuôn mặt tuấn tú cũng cạ cạ vào eo cô.
Lạc Hiểu Nhã cảm nhận được động tác của anh, đang định mở miệng nói gì đó, vừa mới nói được một chữ thì đã nghe thấy Hoắc Tùng Quân bình tĩnh nói: “Nếu như em còn không mau nghe điện thoại thì cô ta sẽ cúp máy đấy”.
Theo bản năng, Lạc Hiểu Nhã ẩn vào chút nhận cuộc gọi, chăm chú nghe giọng nói phía bên kia điện thoại, quăng những động tác mờ ám của Hoắc Tùng Quân ra sau đầu.
“Hoắc Tùng Quân, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của em rồi. Anh đừng cúp máy, em có mấy cậu muốn nói với anh”.
Bên kia điện thoại là giọng nói của An Bích Hà, vừa yếu đuối lại vừa nghẹn ngào đến mức khiến cho một người phụ nữ như Lạc Hiểu Nhã cũng cảm thấy không đành lòng.
Cô không nói gì hết, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Trong giọng nói của An Bích Hà chứa đầy tình yêu và khổ sở: “Hôm nay bố nói cho em biết là ông ấy đã đồng ý giải trừ hôn ước giữa hai chúng ta rồi, vốn dĩ em định đi tìm anh từ lâu rồi nhưng mà lại bị họ nhốt ở trong phòng cả ngày trời, đến bây giờ mới được thả ra”.
Cô ta hít một hơi sâu, giọng nói có chút run run: “Em muốn hỏi anh là anh ghét em đến vậy sao? Tại sao Lạc Hiểu Nhã đó vừa trở về một cái thì anh đã vội vàng đến giải trừ hôn ước với em? Cô ta thì có điểm nào tốt chứ?”
“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, cũng xem như là thanh mai trúc mã, người xung quanh đều biết rằng em thích anh, em theo đuổi anh nhiều năm như vậy, làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến anh đầu tiên. Em yêu anh nhiều như vậy, tới mức không thiết cả mạng sống của mình, không màng nguy hiểm mạo hiểm chạy vào đám cháy cứu anh ra ngoài. Em không có mong muốn gì nhiều, cũng không cần anh phải đáp lại tình cảm của em. Em chỉ hy vọng có thể được ở bên cạnh anh, cho dù làm gì em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ muốn có thể ở bên chăm sóc anh mà thôi. Chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi đó thôi không lẽ cũng không được hay sao?”
Ôi chao, một người có thể vì tình yêu mà nói ra những lời chân thành, tha thiết như vậy, đúng là khiến cho người khác phải cảm động.
Lạc Hiểu Nhã cúi đầu nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân, thấy anh không cả thèm mở mắt ra. Từ trước đến nay Hoắc Tùng Quân luôn lạnh nhạt vô tình với những người mà mình không thích, không hề thay đổi.
Nhưng bên kia đầu dây, An Bích Hà vẫn tiếp tục nói.
“Anh Tùng Quân, em cầu xin anh có được không? Anh đừng giải trừ hôn ước mà, chỉ cần có thể cho phép em cưới anh, cho dù… Cho dù anh có thích Lạc Hiểu Nhã đó, không sao cả, anh muốn bao nuôi cô ấy cũng được, em sẽ không để tâm đâu”.
Những lời này đã chạm đến giới hạn của Lạc Hiểu Nhã khiến cho cô cảm thấy mình bị khinh thường, trong mắt chứa đầy sự phẫn nộ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!