Hoắc Tùng Quân vội vàng chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, đi vào phòng bao, vừa nhìn đã thấy ở giữa phòng có ba người mặt mũi bầm tím.
Anh ghét bỏ di chuyển ánh mắt, nhìn xung quanh, không nhìn thấy người mà mình muốn gặp.
“Châu Hữu Thiên, Hiểu Nhã đâu?”
Châu Hữu Thiên nghe thấy vậy thì ngẩn ra: “Không phải ở đây sao?”
Anh ta nói rồi quay đầu lại nhìn, vị trí vừa rồi mà Lạc Hiểu Nhã đứng bây giờ đã không còn ai nữa.
“Người đâu? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà.”
Những người có mặt vội vàng nhìn một vòng quanh phòng bao, đều không nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã, tất cả đều giật mình.
Châu Hữu Thiên lo lắng lại nghiêm túc nhìn người phía sau hỏi: “Không phải tôi bảo anh trong trưng Cô Lạc rồi sao? Người đâu?”
Người phía sau cúi đầu, tràn đầy xin lỗi: “Bọn tôi… vừa rồi bọn tôi chỉ đánh tên béo ú kia, không chú ý đến tung tích của Cô Lạc. Cậu Châu, thật sự xin lỗi, bọn tôi sai rồi”
Châu Hữu Thiên vừa tức vừa lo, bây giờ không phải chỉ xin lỗi một câu là xong chuyện đầu, quan trọng là Hoắc Tùng Quân, nếu như người xảy ra chuyện gù, Hoắc Tùng Quân tuyệt đối sẽ bạo phát.
“Nhanh đi tìm cho tôi, để người của quán bar đi tìm luôn đi”
Châu Hữu Thiên nói xong, nịnh nọt lại có ý xin lỗi nhìn Hoắc Tùng Quân.
Gương mặt đẹp trai của Hoắc Tùng Quân căng chặt lại, sắc mặt âm trầm: “Sau này sẽ tính toán với cậu sau, bây giờ lập tức đi tìm Hiểu Nhã cho tôi. Ở đây rất loạn, không thể để xảy ra chuyện gì được.”
Thần sắc Châu Hữu Thiên cũng nghiêm túc.
Đúng vậy, đây là quán bar, Lạc Hiểu Nhã còn uống say nữa, nếu như gặp phải người không hiểu biết, nói không chừng sẽ bị bắt nạt.
Nếu như bọn họ không đến kịp thì… Châu Hữu Thiên không dám nghĩ nữa.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã ý thức được tính quan trọng của chuyện này rồi, vô cùng hối hận: “Đều tại tôi, cô ấy uống say rồi, sao tôi có thể không trông chừng cô ấy chứ”.
“Đi tìm người trước đã” Hoắc Tùng Quân liếc anh ta, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một người mặt mũi tím bầm lao lên, ôm lấy chân anh, giọng nói đau khổ.
Tổng giám đốc Lưu ngẩng khuôn mặt dường như biến thành đầu lợn của mình, khóc vô cùng thảm thiết: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi biết sai rồi… là tôi không có mắt, tôi không biết Cô Lạc là người của cậu. Tôi thật sự sai rồi”.
Ông ta nói rồi hít mũi, bắt đầu đổ nồi: “Hơn nữa, chuyện hôm nay cũng không phải là tôi chủ động, là do cái người tên Trương Tĩnh Như cùng công ty với Cô Lạc, hôm nay cô ta bàn chuyện làm ăn với tôi, vẫn luôn khen ngợi gương mặt xinh đẹp của Cô Lạc bên tại tôi. Cậu cũng biết đấy, đàn ông mà, thích nên muốn làm cái gì đó. Nói ra thì đều là lỗi của Trương Tĩnh Như kia, tôi cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi, người tên Trương Tĩnh Như kia với có ác ý rất lớn với Cô Lạc”.
Tổng giám đốc Lưu nói vô cùng thành khẩn, đáng thương nhìn Hoắc Tùng Quân, hi vọng anh có thể tha cho mình.
Hoắc Tùng Quân nhíu mày.
Trương Tĩnh Như.
Tên này anh nhớ rồi.
Hoắc Tùng Quân nhíu mày, đá Tổng giám đốc Lưu ra, bây giờ Lạc Hiểu Nhã uống say rồi, còn không biết đang ở đâu, anh không muốn chậm trễ một phút nào.
“Tổng giám đốc Hoắc”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!