Khuôn mặt Hoắc Tùng Quân lạnh như băng, một gương mặt đẹp trai lạnh lùng đến cực điểm. Không chỉ dùng hương để dụ dỗ anh ở trong phòng bao, còn bố trí người bên ngoài chụp anh, thua keo này ta bày keo khác.
Ngày đó khi Hoắc Tùng Quân rời khỏi phòng bao thì vô cùng tức giận, không hề chú ý đến có người chụp ảnh, còn thật sự bị An Bích Hà lợi dụng nữa.
Người phụ nữ chết tiệt, thật sự quá khiến người khác ghê tởm rồi.
Hoắc Tùng Quân vừa lái xe, vừa nhớ lại chuyện hôm nay, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Lạc Hiếu Nhã vừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt này của anh, ngẩn ra: “Sao vậy? Sắc mặt của anh khó coi quá, có phải cơ thể không khỏe không?”
Giọng nói dịu dàng, nhanh chóng xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng anh.
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân dịu xuống: “Không sao, vừa rồi nghĩ đến chuyện công việc An Bích Hà làm ra loại chuyện ghê tởm như vậy, không thể để Lạc Hiếu Nhã biết được. Bây giờ cô ấy đang bận chuyện cho cuộc thi thiết kế hai tuần sau, không được phân tâm, vẫn nên để anh giải quyết thôi.
Hai người nói chuyện, xe đã lái đến dưới nhà Lạc Hiếu Nhã rồi.
Lạc Hiếu Nhã xuống xe, Hoắc Tùng Quân mới đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Về đi, tối ngủ một giấc”
“Được.” Lạc Hiếu Nhã ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, vừa đi hai bước, đột nhiên quay người chạy lại.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, thẹn thùng cười, giống như một bông hoa đào vậy, vô cùng mê hoặc.
“Hoắc Tùng Quân, chuyện lúc trước mà anh nhắc đến… Ừm, phương thức trả góp đó, tôi đồng ý”
Nói xong câu này, Lạc Hiếu Nhã đến tại cũng đỏ bừng, vội vàng quay người chạy vào bên trong. Hoắc Tùng Quân ngẩn ra đứng yên tại chỗ, đợi khi phản ứng lại, người đã không thấy nữa rồi.
Anh cúi đầu khóe môi nhếch lên, một lúc lâu sau mới cười lớn, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Lạc Hiếu Nhã này, sớm. muộn gì cũng bị em ép điên mất Vừa rồi anh nên giữ cô lại, hỏi cô hồn cô một hồi mới đúng, thật sự làm lỡ mất thời cơ mà.
Khi Lạc Hiếu Nhã vào nhà, tại vẫn còn đỏ.
Sở Minh Nguyệt nhìn thấy cô về, cười tiến lên trước ôm cô: “Cậu còn biết trở về à?”
Lạc Hiếu Nhã ngẩn ra, oan ức cong môi: “Cậu chẳng quan tâm gì tớ cả, cả ngày đều không gọi điện thoại cho tớ”
Sở Minh Nguyệt nhéo mũi cô: “Còn học cách người xấu cáo trạng trước nữa”
“Sáng nay tớ không thấy cậu đâu, đều gấp đến điên rồi, may mà Hoắc Tùng Quân gọi điện thoại nói với tớ, nếu không tớ sẽ thông báo tìm người mất tích mất.”
“Hoắc Tùng Quần gọi điện cho cậu sao?” Lạc Hiếu Nhã hiểu ra, chẳng trách cô ấy không gọi điện cho mình, cũng không tìm mình, hóa ra đã nhận được thông tin của mình rồi.
“Đúng vậy, còn có một chuyện cậu có biết không?”
Sở Minh Nguyệt nhìn Lạc Hiếu Nhã: “Chiều qua, không phải cơ thể cậu không khỏe sao, Hoắc Tùng Quân đứng dưới nhà chúng ta cả một buổi chiều đấy”
Thật sao?” Vẻ mặt Lạc Hiếu Nhã ngạc nhiên, chuyện này anh không hề nói với cô.
“Tất nhiên là thật rồi”
Sở Minh Nguyệt gật đầu: “Khi tớ trở về, anh ấy vẫn còn đứng ở dưới, lo lắng cậu xảy ra chuyện, bảo tớ lên xem tình hình của cậu, biết cậu không sao, anh ấy mới rời đi. Phần tâm ý này thật sự là.”
Sở Minh Nguyệt cảm thán một tiếng.
Lạc Hiếu Nhã cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Hoắc Tùng Quân đối với cô thật tốt, khi thâm tình thật sự khiến cho cô không thể chống đỡ nổi.
Cô đã mở lòng với anh rồi, chỉ hi vọng lần này anh đừng lừa gạt mình nữa.
Bên này, An Bích Hà còn chưa biết chuyện Hoắc Tùng Quân đã điều tra đến đầu mình rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!