Gương mặt Hoắc Tùng Quân nghiêm lại, cây bút bị anh nắm chặt đến mức kêu ‘rắc’ một tiếng.
Cố ý, chắc chắn là Lâm Bách Châu cố ý.
Đồ chó này.
“Hiếu Nhã, hiện tại bạn cùng phòng của em không có nhà một mình em ở nhà tốt nhất đừng tùy tiện cho người đàn ông khác vào nhà, vừa không tốt lại vừa không an toàn.”
Đặc biệt là những người đàn ông có ý đồ xấu với em.
Sau khi Hoắc Tùng Quân nói những lời này, Lạc Hiếu Nhã liền ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Còn anh thì sao? Tôi nhớ mấy ngày nay anh thường xuyên đến nhà tôi”.
“Sao anh lại giống những người đàn ông đó được”
Hoắc Tùng Quân nghiêm túc nói: “Sau này anh sẽ cưới em về, anh sẽ trở thành bố của con em, em không thể đánh đồng anh với kẻ khác được”
Lạc Hiếu Nhã liếc xéo anh một cái: “Bây giờ chúng ta đều có ở còn là vợ chồng nữa, anh nghĩ xa như vậy làm gì”.
Gương mặt Hoắc Tùng Quân ngưng trệ một chút, rõ ràng sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong đôi mắt của anh lại hiện lên phần nào nỗi u uất và tủi thân.
“Hiếu Nhã, chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, tại sao anh vẫn chưa thể chính thức có em? Đến bao giờ anh mới có thể bên em đây?”
Lạc Hiếu Nhã nhướng mày, cười ranh mãnh: “Quả thực là không công bằng với anh, dường như em tôi như loại con gái làm tình xong là chạy vậy”.
Vừa nói, ánh mắt của cô ấy vừa hiện lên vẻ suy tư, Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy dường như nín thở, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Lẽ nào Lạc Hiếu Nhã đã đồng ý ở bên anh rồi sao?
Lạc Hiếu Nhã nhìn bộ dạng căng thẳng của anh, cong môi nở một nụ cười bí hiểm: “Thế này đi, nếu như tôi giành giải nhất trong cuộc thi ngày mai thì tôi sẽ trở thành bạn gái của anh. Còn nếu như tôi không chiến thắng, vậy thì anh đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi.”
Hoắc Tùng Quân thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xuống, nở một nụ cười thoải mái: “Một lời đã định, bạn gái của anh.”
“Tại sao anh lại tự tin hơn về tôi như vậy? Đến tôi còn chưa biết kết quả ngày mai sẽ ra sao” Lạc Hiếu Nhã cười khổ, dáng vẻ đầy bất lực.
Hoắc Tùng Quân nhướng mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy tin tưởng: “Đó là bởi vì anh có lòng tin của em. Suốt một tháng nay em nỗ lực như thế nào anh đều nhìn thấy hết, vì vậy em nhất định sẽ trở thành quán quân”
Trong lòng Lạc Hiếu Nhã bỗng cảm thấy nóng rực, nhận được một lười nói đầy chấn động như vậy, cô liền đặt cành hoa trong tay xuống, nhìn anh đầy nghiêm túc: “Hoắc Tùng Quân, nếu như… nếu như ngày mai tôi không giành được giải nhất, vậy anh có cảm thấy thất vọng không?”
Lạc Hiếu Nhã cảm thấy vô cùng lo lắng, một tháng trở lại đây, mọi người xung quanh đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, đến cả Trần Thanh Minh cũng luôn đồng hành cùng cô trong suốt thời gian thi đấu.
Tuy cô chỉ là một nhân viên mới, vậy mà lại có được cơ hội quý giá như vậy, ngoại trừ Phương Ly ra, toàn bộ phòng thiết kế đều sát cánh bên cô.
Nếu cô không giành được chức vô địch, liệu họ có trách cô không, họ có thất vọng về cô không?
Điều này vẫn luôn là nỗi lo lắng của cô, mặc dù ngoài mặt rất thoải mái nhưng thực ra trong lòng cô lại rất nặng nề.
Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ lo lắng giữa hai hàng lông mày của cô, đột nhiên nở nụ cười: “Đồ ngốc, em nói vớ vẩn gì vậy? Em sẽ mãi mãi là người con gái mà anh tự hào nhất.”
Lạc Hiếu Nhã nhìn Hoắc Tùng Quân không chớp mắt, ngây ngốc nhìn sự tán thưởng và tự hào không chút che giấu trên gương mặt ấy.
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân dịu dàng đến khó tin: “Lạc Hiếu Nhã, hình như em không biết rằng bản thân em xuất sắc biết nhường nào”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!