Nhưng bà cụ đã đuổi vợ chồng họ ra ngoài.
Vợ chồng Lạc Quang Nhật đã vô cùng cố gắng. Vất vả lắm hai người mới thành công trong việc khởi nghiệp và mang theo chút đồ đến tận hiếu với bà cụ. Bà cụ đã giữ lại đống đồ đó rồi đuổi người ra ngoài, đến ngay cả một bữa cơm cũng không để bọn họ ở lại.
Khi đó, bà cụ nghĩ đến đứa con trai nhỏ đã thành công, những đứa con trai lớn lại không thành công, sợ đứa con trai nhỏ mà ở lại sẽ làm cho đứa con trai lớn cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng mà đứa con trai hiếu thảo như vậy lại chết trong tay anh trai ruột của mình. Mà ngay cả một đám tang đàng hoàng cũng không có.
“Bà cụ Lạc, sao bà lại khóc, có phải bị cắt vào tay hay không?” Người bên cạnh nhìn bà cụ đã vào viện dưỡng lão này được mấy ngày. Lúc này, sắc mặt của bà cụ chỉ có một vẻ âm trầm mà không hề có biểu cảm gì khác. Bà cụ ngồi trên băng ghế nhỏ, nước mắt cứ liên tục rơi xuống, cho nên người đó mới vội vàng mà lo lắng nói.
Bà cụ Lạc lau sạch nước mắt rồi đáp một cách có lệ: “À, cạnh giấy quá sắc bén, cho nên bị cứa vào tay”
Bàn tay không bị cắt đứt, nhưng trái tim giống như bị khoét một lỗ lớn, máu tươi cứ không ngừng chảy ra ngoài.
Bà cụ cảm thấy hối hận, hối hận vì lúc Lạc Quang Nhật còn sống đã không thương yêu ông ấy. Bà cụ không xứng làm một người mẹ. Trên thực tế, cho dù có chết, bà cụ cũng không còn mặt mũi nào để đến gặp ông ấy nữa.
Hy vọng kiếp sau, đứa con trai nhỏ ngoan ngoãn của bà ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt, không bao giờ gặp lại người mẹ không có trách nhiệm như bà cụ nữa.
Lạc Hiểu Nhã đứng ở cửa viện dưỡng lão nhìn lén một lúc. Cô thấy bà cụ đã thích ứng rất tốt với công việc dán hộp giấy thì cô mới mang vẻ mặt không chút thay đổi mà xoay người rời đi.
Khi nhìn thấy viện trưởng có khuôn mặt phúc hậu bước tới và chào mình, Lạc Hiểu Nhã mới lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa cho bà ta và nói: “Viện trưởng, trong này có một ít tiền, bà hãy làm cho những người già trong viện dưỡng lão này một chút đồ ăn ngon để bồi bổ cho thân thể mua thêm một chút đồ dùng sinh hoạt. Số tiền còn lại, nếu bà cụ nhà chúng tôi mà cảm thấy đau đầu, thêm số tiền mà bà cụ kiếm được ở chỗ này nhưng vẫn không đủ thì bà hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền sang cho bà”
“A, được, được” Viện trưởng cũng không tiếp tục từ chối.
Viện dưỡng lão của bọn họ không có thu nhập nào khác, cho dù viện trưởng có là người tốt đến mức nào thì bà ta cũng không có cách nào để giúp những người già ở đây có một cuộc sống tốt hơn. Số tiền của Lạc Hiểu Nhã coi như là còn có thể mang lại nhiều tác dụng lớn.
Trong viện dưỡng lão này cũng không có quá nhiều người già, cho nên chi phí để mua đồ dùng cũng không quá cao, số tiền còn lại cũng đủ để bà cụ dùng.
Lạc Hiểu Nhã đưa tiền cho viện trưởng rồi lại nhìn thoáng qua cái sân cũ kỹ ở phía sau. Cuối cùng, cô vẫn quyết định sẽ không đi vào để chào hỏi bà cụ mà cứ như vậy xoay người rời đi.
Tuy bà cụ không tham gia vào kế hoạch của bác Lạc, không ra tay với bố của cô, nhưng khi hài cốt của bố cô còn chưa lạnh, bà cụ đã đuổi người mẹ bị bệnh nặng và mù lòa của ra khỏi nhà, thiếu chút nữa bà ấy đã bị chết vì đóng băng ở ven đường.
Mối hận thù giữa bọn họ sẽ không thể bởi vì bà cụ rơi vào hoàn cảnh nghèo khó túng thiếu mà tan thành mây khói. Cái chết của mẹ cô vĩnh viễn là một cái gai trong lòng cô. Cô có thể làm đến mức này, trong lòng Lạc Hiểu Nhã cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Chiếc xe dừng lại ở cửa viện dưỡng lão. Sau khi Lạc Hiểu Nhã lên xe, Quý Tiêu Châu quay đầu nhìn thoáng qua. Khi nhìn thấy sắc mặt của cô không có chút khác thường nào thì cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước cậu ta vẫn luôn cảm thấy tính cách của Lạc Hiểu Nhã và bố của cô không giống nhau. Nhưng thực ra, cả hai người họ đều là những người có tấm lòng lương thiện như nhau. Tuy nhiên, sự lương thiện của Lạc Hiểu Nhã cũng có nguyên tắc hơn một chút.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?” Quý Tiêu Châu vừa khởi động xe vừa hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!