Thế nhưng không ngờ nhà họ Hoắc không những phát hiện ra mà còn nghĩ tới việc bọn họ có liên quan tới chuyện này.
Âm thầm chơi anh ta một vố.
Ngô Thành Nam cầm những bức hình này, ngón tay khẽ run.
Ông cụ Ngô liếc anh ta một cái rồi nói: “May mắn là lần này Hoắc Tùng Quân không sao cả. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cháu cảm thấy nhà họ Hoắc sẽ bỏ qua sao? Mấy chiếc xương này của cháu cũng không đủ để đền cho người ta, nói không chừng ngay cả nhà họ Ngô cũng không thể chạy khỏi.”
Lúc ông cụ Hoắc rút lui khỏi nhà họ Hoắc thì Ngô Thành Nam vẫn còn nhỏ, căn bản không thể hiểu nổi thủ đoạn của người ta.
Chỉ bằng một việc xảy ra sáng hôm nay mà đã đánh động tới mức khiến nhà họ Ngô không phản ứng kịp. Ông cụ Ngô này cho dù là cứng hay mềm thì khi gặp phải một chiêu thức như thế thì ông cụ cũng đều kém hơn một bậc chứ đừng nói là Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam còn không bãng cháu trai Hoắc Tùng Quân của người ta.
Ngô Thành Nam nghe thấy tin Hoắc Tùng Quân không chết, ánh mắt hoảng hốt chớp một cái. Ngay sau đó để che giấu ánh mắt này, anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám để ông cụ Ngô nhìn thấy vẻ mặt anh ta lúc này, anh ta thấp giọng lên tiếng xin lỗi.
“Ông nội, chuyện này là lỗi của cháu, do cháu ngu ngốc, làm việc không nghĩ tới hậu quả. Thế nhưng những ngày qua, Hoắc Tùng Quân vẫn luôn đối đầu với cháu, phát hoại không ít chuyện làm ăn của cháu. Cũng bởi, vì thế cháu mới làm ra những chuyển bẩn thỉu như thế này, đây đều là lỗi của cháu, là do cháu không chính chắn, không suy nghĩ thấu đáo”
Ông cụ Ngô nghe thấy thế thì cảm thấy vô cùng thất vọng với đứa cháu trai này.
Ngô Thành Nam không đứng đản như thế, ngoài miệng nói xin lỗi thế nhưng vẫn không quên kéo An Bích Hà vào.
Chính ông cụ Ngô đã đẩy mọi trách nhiệm lên người An Bích Hà trước mặt người nhà họ Hoắc là để bảo vệ Ngô Thành Nam, thế nhưng thật giả thế nào thì trong lòng ông cụ đã có quyết định rồi. Thế nhưng Ngô Thành Nam trước mặt người ông này lại nói như vậy, cảm giác này đúng là khiến người khác cảm thấy khó chịu và thất vọng khó nói thành lời.
Ánh mắt ông cụ nghiêm túc nhìn anh ta.
Cuối cùng thì Ngô Thành Vũ cũng che giấu được cảm xúc trong mắt mình. Khi thấy ông cụ không lên tiếng thì ngẩng đầu lên xem, khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của ông cụ thì cảm thấy có hơi sửng sốt.
“Ông nội?”
“Cháu đừng gọi ông là ông nội nữa. Ông cụ Ngô nhắm mắt, âm thanh mang theo vẻ tức giận: “Cháu không phải người quá thông minh, cũng không phải người có thiên phú trong việc kinh doanh thế nhưng dưới sự dạy dỗ của ông, cháu đã trở thành một đứa trẻ nhã nhặn có tri thức. Không có một chút vấn đề gì trong suy nghĩ, mặc dù trên thương trường thì cần phải có một chút thủ đoạn thế nhưng ông không ngờ cháu lại dùng thủ đoạn với chính ông nội của mình”
“Ông nội!” Ngô Thành Nam kinh hoàng kêu lên, anh ta nhanh chóng tiến tới gần ông cụ Ngô, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Anh ta vô cùng luống, từ nhỏ tới lớn, cho dù anh ta có làm gì, phạm lỗi lớn thế nào, thì ông cụ Ngộ cũng sẽ không dùng ánh mắt này để nhìn anh ta.
Ngô Thành Nam nghĩ đến chuyện mình vừa đụng phải mấy đứa cháu ngoại của nhà họ Ngô ở dưới lầu, trong lòng cảm thấy vô cùng rối loạn, vừa sợ vừa hận.
“Ông nội à, cháu sai rồi, cháu thật sự biết lỗi của mình. Mọi chuyện là do cháu nghĩ ra, sự thù hận giữa cháu và Hoắc Tùng Quân đã chất chứa từ lâu, luôn có những va chạm trên phương diện làm ăn. Hơn nữa, gần đây động tác tập đoàn Hoắc Thị càng lúc càng lấn lướt, cháu cảm thấy vô cùng bất mãn với Hoắc Tùng Quân, cho nên cháu mới hợp tác với An Bích Hà để trừ khử Hoắc Tùng Quân và bạn gái của anh ta. Cháu sai rồi, ông nội ơi cháu biết lỗi rồi”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!