Hoắc Tùng Quân thuận thế kéo tay cô, nói nhỏ vào tay cô: ‘Sớm mượn gì con dâu nhỏ cũng phải gặp bố mẹ chồng, huống chỉ em lại còn xinh đẹp như thế. Yên tâm đi, ông nội anh nên anh biết rõ, ông cụ rất thích người cháu dâu này. Bố anh là một người vô cùng hiền lành, còn về phần mẹ anh… Bây giờ mẹ anh đã hiểu ra rồi.”
Hoắc Tùng Quân vừa nói xong thì mẹ Hoắc đã lên tiếng, mặc dù có chút không được tự nhiên thế nhưng vẫn nói với Lạc Hiểu Nhã: “Chuyện đó, Hiểu Nhã, cháu đi vào đây với bác một chuyến đi, bác có chuyện muốn nói với cháu.”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy thế thì vẻ mặt hơi ngẩn ra, nhìn Hoắc Tùng Quân Hoắc Tùng Quân cười, gật đầu với cô, lúc này Lạc Hiểu Nhã mới nhắm mắt đi theo sau lưng mẹ Hoắc.
Lúc còn trẻ mẹ Hoắc vô cùng xinh đẹp, mặc dù lúc này tuổi đã lớn thế nhưng do chăm sóc tốt nên vóc dáng cũng vô cùng can đối, mặc trang phục gì cũng có thể tôn lên dáng vẻ của một quý bà.
Mẹ Hoắc đang giẫm giày cao gót, ưu nhã đi trước mặt Lạc Hiểu Nhã Lạc Hiểu Nhã nhìn bóng lưng của mẹ Hoắc, trong đầu cô theo thói quen bắt đầu dựa vào vóc dáng và khí chất của người khác để lên phương án thiết kế. Cô không nói tiếng nò, trong đầu bắt đầu vẽ nên những mẫu thiết kế phù hợp với mẹ Hoắc, bước chân máy móc đi theo mẹ Hoắc.
Mặc dù trong lòng cô đang tỏ ra bình tĩnh thế nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng hoảng hốt.
Trước đây những lúc bà ấy ở cùng với Lạc Hiểu Nhã luôn luôn đối chọi gay gắt với nhau, tính tình của bà ấy vì bị chồng quá cưng nên lúc nào cũng tự cho mình là đúng Thế nhưng mỗi khi ở trước mặt Lạc Hiểu Nhã thì thật sự là vô cùng nghiêm khắc.
Từ khi nhận ra bộ mặt thật của An Bích Hà, mẹ Hoắc vẫn luôn nghĩ lại những chuyện mà mình đã từng làm với Lạc Hiểu Nhã mấy năm qua, càng nghĩ thì càng cảm thấy chột dạ và áy náy.
Trong đầu hai người đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng không nói một lời nào, trên hành lang chỉ còn mỗi tiếng bước chân.
“Đến rồi”‘ Đến trước phòng mình, mẹ Hoắc dừng bước.
Lạc Hiểu Nhã lập tức dừng bước, vì dừng đột ngột nên đụng mạnh vào lưng bà ấy.
“Xin lỗi, cháu, cháu không cố ý” Cô vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Có phải khiến bác đau rồi không?”
Mẹ Hoắc nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Bà ấy đang mang giày cao gót vì thế sẽ cao hơn giày đến bằng của Lạc Hiểu Nhã một chút. Khi Lạc Hiểu Nhã động vào lưng bà ấy thì chóp mũi trở nên đỏ bừng, ánh mắt theo phản xạ cũng hơi ngân ngấn nước.
Trông thì có vẻ cô vô cùng đau đớn thế nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại hỏi rằng mình có khiến bà ấy bị thương không…
Sau khoảng thời gian không mấy thân thiện thì lúc này mẹ Hoắc mới phát hiện cô gái trước mặt thật ra là một người vô cùng tuyệt vời. Dáng vẻ xinh đẹp, tính cách lễ phép, thông minh và hơn nữa còn có tài.
Một tai nạn xe cộ đã khiến cho bố mẹ cô mất đi, cô trở thành một người không cha không mẹ, không có nhà để về. Vất vả lắm mới gặp được Hoắc Tùng Quân, thế nhưng còn bị bà ấy phá hoại hạnh phúc.
Trong lòng mẹ Hoắc cảm thấy có chút áy náy, bà ấy đưa tay sờ tóc Lạc Hiểu Nhã, thấp giọng lên tiếng xin lỗi: “Cháu không cần phải nói như thế với bác, người nên xin lỗi là bác mới phải”
Lạc Hiểu Nhã ngẩn người, tự hỏi có phải mẹ Hoắc đang sờ tóc cô hay không, thủ thuật giống hệt như Hoắc Tùng Quân, không hổ là hai mẹ con, động tác trấn an người khác giống nhau như đúc.
Ý thức được bản thân đang nghĩ chuyện không đâu, Lạc Hiểu Nhã vội vàng lấy lại tinh thần nhìn về phía mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc lại nói: “Trước đây là bác không đúng, bác luôn nghĩ cháu là người ham hư vinh, một lòng muốn trèo cao nên làm không ít chuyện xấu với cháu, khiến cháu chịu nhiều tổn thương. Bác sai rồi, bác thật lòng xin lỗi, vô cùng xin lỗi cháu, Hiểu Nhã à”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!