Chương 505:
Thế nhưng cô ta cứ bỏ lỡ cơ hội hết lần này đến lần khác như vậy, một khi đã bỏ lỡ, sẽ kéo theo hàng loạt chuyện phía sau, mở đường cho Hoäắc Kỳ trả thù Nước mắt An Bích Hà trào ra, cô ta nhìn An Vụ Khang chăm chãm, một cách đầy bất mãn: “Con cũng chỉ cố gẳng vì công ty thôi.
Con đã phải cầu xin nhà họ Ngô giúp đỡ, con vì An thị mà chạy đôn chạy đáo. Con đã phải cố gắng rất nhiều để thay đổi. Con đã cố gắng nhiều như vậy còn trong lúc đó bố đã làm gì?”
Cô ta cười khẩy, giọng nói lạnh lùng: “Bố chỉ biết ở bên cạnh người phụ nữ kia, ngay cả gia đình và công ty bố cũng chẳng thèm đi đến. Người phụ nữ đó tốt đẹp thế nào để bố phải vứt bỏ lại mọi thứ mà đi theo cô ta vậy?”
An Vu Khang xấu hổ quá hóa giận, ông ta lại giơ tay lên, định đánh An Bích Hà lần nữa.
Thấy An Vụ Khang lại muốn đánh mình, An Bích Hà thẳng thần đưa mặt tới: ‘Bố đánh con, bố đánh con đi, bố dám thì đánh chết con đi, tôi sẽ không phải trơ mắt nhìn An thị phá sản mà không thể làm gì được nữa”
An Vu Khang tức giận đến nỗi sắc mặt tím tái lại, rất lâu sau ông ta mới hạ tay xuống, cuối cùng ông ta buông thống tay, hoàn toàn suy sụp tinh thần.
“Vê công ty, trước tiên xem Hoắc Kỳ bên kia có động thái như thế nào đã! Nếu như bọn họ thực sự không đợi chúng ta hành động trước thì hôm nay sẽ không dễ dàng gì đâu”
An Bích Hà cũng biết đây không phải là lúc cha con lục đục nội bộ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng An Vu Khang.
Trên mặt cô ta hiện rõ dấu bàn tay to, sưng tấy, xấu hổ, bộ dạng cô ta hết sức thảm hại, khi trở lại công ty, rất nhiều nhân viên chú ý đến điều này. Tuy nhiên, các nhân viên nhìn thấy dáng vẻ của hai bố con họ thấp thỏm không yên, cũng không dám bước tới để đụng vào họ.
Tòa nhà văn phòng lớn như vậy, nghe đâu đâu cũng là tiếng gõ máy tính lạch cạch, nhưng trong nháy mắt, một tiếng nói chuyện cũng không còn nghe thấy nữa Phương Ly ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm chăm vào khuôn mặt u ám của An Bích Hà, thấy trên khuôn mặt cô in rõ dấu bàn tay, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười, là cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Điều cô †a muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính là An Bích Hà phải chịu đau khổ, về phần Lạc Hiểu Nhã, cô ta đã sớm quên béng đi từ lâu rồi.
Lạc Hiểu Nhã đã có một bữa ăn trưa rất vui vẻ tại gia đình họ Hoắc, Hoắc Tùng Quân chuẩn bị lấy xe đưa Lạc Hiểu Nhã về nhà, khi vừa lên xe thì thấy mẹ Hoắc vẫy tay với anh.
Hoắc Tùng Quân không rõ nên đi tới xem thử, nhìn mẹ Hoắc: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Mẹ có chuyện muốn nói với con” Mẹ Hoắc liếc nhìn Lạc Hiểu Nhã đang nói chuyện với ông nội, không biết đang nói cái gì nhưng thấy Lạc Hiểu Nhã cúi đầu cười bến lẽn, khuôn mặt trắng trẻo, nụ cười nhẹ nhàng, duyên dáng, đôi mắt tròn, lông mi dài và cong, trông cô thật sự rất xinh đẹp.
Trên mặt mẹ Hoắc hiện lên một nụ cười: “Thật sự con bé Hiểu Nhã này càng nhìn càng làm cho người †a cảm thấy hài lòng, yêu quý”
Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này, trên mặt tràn đầy tự hào, vinh dự nói: “Bây giờ mẹ mới biết sao, cô ấy thực sự rất đáng yêu đấy.”
Mẹ Hoắc lẳng lặng liếc nhìn cậu con trai, bà ấy không nói gì, biết là con trai đang được đà lấn tới.
“Hiểu Nhã vẫn đang sống trong căn phòng trọ đó à?” Bà ấy hỏi một câu.
Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Vâng ạ, nhưng bố mẹ cô ấy đã lấy lại được nhà rồi. Mấy ngày hôm nay đang sửa sang, dọn dẹp lại một chút.
Hôm nay con đã tới giúp cô ấy chuyển đồ, trả lại phòng trọ đó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!