An Bích Hà nghĩ lại thấy cũng phải nên lạnh lùng nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Cô chỉ được cái mồm mép thôi, ngoài mấy câu đe dọa như vậy cô có biết làm gì nữa không? Tôi không cãi nhau với cô nữa, không thì tôi cũng mất mặt” .
Nói xong, An Bích Hà dẫn Chung Khánh Ngọc vào cửa. Cô ta đưa thư mời cho nhân viên giữ cửa, nhân viên kiểm tra xong lúc đi vào trong, cô ta còn quay đầu lại nhìn Lạc Hiểu Nhã đầy chế giễu.
An Bích Hà cố tình nói to khi dặn dò nhân viên ở cửa: “Hôm nay là sinh nhật của bác Lâm, các anh nhất định phải giữ cửa cẩn thận. Những người không nên vào thì đừng để cho bọn họ vào. Nếu buổi tiệc bị náo loạn, tới lúc đó các anh không gánh nổi cơn giận của bác Lâm đầu” .
Nhân viên giữ cửa nghe xong lập tức gật đầu: “Vâng thưa cô An, chúng tôi nhất định sẽ giữ cửa cẩn thận. Trong biệt thự cũng có bảo vệ tuần tra 24/24, đừng nói là người, đến một con muỗi cũng sẽ không bay vào được”.
An Bích Hà hài lòng gật đầu, cuối cùng cô ta nhìn Lạc Hiểu Nhã một cái rồi dẫn Chung Khánh Ngọc vào trong.
Bóng lưng của hai người đó biến mất, Lạc Hiểu Nhã cười chế nhạo. Hai người phụ nữ này đúng là thú vị, hai người đó thật sự nghĩ rằng làm vậy là có thể ngăn được cô không vào trong sao. Đúng là quá ngây thơ.
Cô lấy điện thoại từ túi xách ra, gọi cho Lâm Bách Châu, điện thoại nhanh chóng có người bắt máy.
Có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại, giọng nói của Lâm Bách Châu vô cùng dịu dàng: “Hiểu Nhã, em đến rồi sao?”
“Đúng, tôi đang ở ngoài cửa” Lạc Hiểu Nhã nhìn quanh, khách mời đã vào trong gần hết, bên. ngoài chỉ còn lại mấy người.
Lâm Bách Châu nói: “Được, em đứng ở cửa chờ anh, anh đi đón em ngay đây”
Anh ta dừng lại một lúc rồi nhìn Hoắc Tùng Quân đang bị đang bị đám đông vây quanh. Ánh mắt anh ta Lâm Bách Châu tối đị: “Đúng rồi, Hoắc Tùng Quân cũng có ở đây, em.”
“Không sao, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi” .
Lạc Hiểu Nhã hít một hơi thật sâu, hôm nay đến đây đương nhiên là cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với Hoắc Tùng Quân”
“Được, anh tới ngay đây”
An Bích Hà đi vào trong biệt thự, vừa nhìn đã thấy Hoắc Tùng Quân đang đứng giữa đám động. Cô ta cười ngọt ngào rồi nhanh chóng đi về phía đó.
Người bên cạnh đang nói chuyện với Hoắc Tùng Quân nhìn thấy An Bích Hà đi sang cũng tinh ý để nhường chỗ.
Nụ cười trên mặt An Bích Hà càng ngọt ngào hơn. Cô ta đi tới bên cạnh Hoắc Tùng Quân và định khoác tay anh.
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân thâm trầm, anh hơi nghiêng người đi để lấy ly rượu trên khay của người phục vụ. Hành động đó đồng thời cũng để né tránh cánh tay của An Bích Hà. .
Nụ cười trên mặt An Bích Hà đông cứng lại, thấy những người xung quanh không thấy được chuyện này thì mới yên tâm. “Tùng Quân, sao hôm nay anh không đi cùng em? Em tới nhà họ Hoắc tìm anh nhưng bác gái bảo anh đã đi rồi”
Hoắc Tùng Quận bình thản nhấp một ngụm rượu, giọng nói anh trầm thấp: “Xin lỗi, Lâm Bách Vĩ tìm tôi có chuyện.”
Rõ ràng Hoắc Tùng Quân chỉ đang trả lời cho có, An Bích Hà siết chặt bàn tay, cổ kìm chế cơn tức giận trong lòng.
“Hoắc Tùng Quân, anh có thể tôn trọng em một chút được không. Em là vợ chưa cưới của anh, anh không thể đối tốt với em một chút, thích em hơn một chút được sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!