Lạc Hiểu Nhã mỉm cười với anh ta, rồi khoác tay Lâm Bách Châu đi vào phòng lớn bên trong dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Lâm Bách Vĩ vốn dọc còn định đi theo hỏi chuyện em trai mấy công nhưng đã bị Hoắc Tùng Quân gọi lại: “Chờ đã!” .
Giọng nói lạnh lùng này khiến anh ta sởn cả gai ốc. Lâm Bách Vĩ quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt âm u của Hoắc Tùng Quân tươi cười: “Tùng Quân, sao vậy?”
“Sao vậy cái gì? Em trai cậu rốt cuộc có quan hệ thế nào với Hiểu Nhã?” Hoắc Tùng Quân cau mày: “Không phải lần trước cậu còn nói với tớ Hoắc Bách Châu không ở bên cạnh Hiểu Nhã sao?”
“Chuyện này, tớ cũng không biết!” Lâm Bách Vĩ giơ tay lên trời thề thốt: “Mấy hôm trước tớ hỏi thì Bách Châu cũng nói rằng vẫn chưa theo đuổi được Cô Lạc. Tớ cũng không biết mấy ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, thật đấy, tớ không hề lừa cậu” .
Trong lòng Hoắc Tùng Quân biết rõ Lâm Bách Vĩ là người như thế nào. Anh buông tay ra, anh suy nghĩ gì đó rồi nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã và Lâm Bách Châu.
Bọn họ đã đi vào một góc ở bên trong, Lạc Hiểu Nhã đã buông tay của Lâm Bách Châu. Lúc nói chuyện với cô, Lâm Bách Châu cúi đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Anh nhìn thế nào cũng cảm thấy quan hệ của bọn họ cũng không quá thân thiết.
Căn phòng nhanh chóng khôi phục lại sự náo nhiệt trở lại. Mọi người mặc dù nâng ly uống rượu nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía mấy người Hoắc Tùng Quân. Ai nấy trong lòng đều cảm thấy phấn khích vì vừa biết được một tin động trời.
“Bích Hà, không ngờ cô ta lại vào được, lại còn để nhiều người như vậy biết được quan hệ của mình và giám đốc Hoắc. Phải làm sao bây giờ?” .
Chung Khánh Ngọc đi về phía của An Bích Hà, vẻ mặt vô cùng lo lắng sốt ruột.
Cô ta tưởng rằng Lạc Hiểu Nhã không có thư mời, chỉ cần dặn dò nhân viên giữ cửa là cô đã không thể đi vào trong. Nhưng thật không ngờ Lạc Hiểu Nhã lại trèo cao tới cậu hai nhà họ Lâm để thuận lợi đi vào bên trong. Lại còn nói hết mối quan hệ của mình và Hoắc Tùng Quân cho tất cả mọi người cùng biết. Những người nên biết hay không nên biết cuối cùng cũng đều biết hết chuyện này.
Ánh mắt An Bích Hà trở nên lạnh lùng. Cô ta hít sâu vào một hơi, có điều chỉnh lại tâm trạng. Bây giờ mọi người đều đã biết, chuyện này không thể che giấu được nữa, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng bị lộ. Chỉ cần hôn ước của cô ta và Hoắc Tùng Quân không bị lộ thì Lạc Hiểu Nhã. cũng chỉ là vợ cũ. An Bích Hà cô ta mới là người cười đến cuối cùng.
Nhưng…
Nhưng cô ta nhìn Lạc Hiểu Nhã đang nói chuyện với Lâm Bách Châu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Không ngờ Lạc Hiểu Nhã này đã làm cô ta xấu mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô ta nhất định không dễ dàng buông tha cho người phụ nữ này như vậy.
Cô ta nhất định phải khiến Lạc Hiểu Nhã mất mặt. Đừng tưởng rằng trèo cao bảm được cậu hại nhà họ Lâm mà đã có bản lĩnh đối phó được với cô ta. Sao Lạc Hiểu Nhã không tự nhìn lại bản thân mình, một đứa con gái xuất thân từ một gia đình bình thường như cô ta liệu có được nhà họ Lâm chấp nhận hay không?
“Chung Khánh Ngọc, cậu đợi một lát..” Cô ta cúi đầu nói thầm vào tai của Chung Khánh Ngọc mấy câu.
Chung Khánh Ngọc nghe xong, khuôn mặt từ từ biến sắc, cô ta hoảng hốt: “Chuyện này, thật sự có thể sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cậu cứ làm theo những gì tớ nói là được. Tớ nhất định không tha cho con tiện nhân đó” Ánh mắt An Bích Hà mưu mô tăm tối.
Chung Khánh Ngọc gật đầu và siết năm ngón tay lại: “Tớ hiểu rồi, bây giờ tớ sẽ đi chuẩn bị”
Nói xong cô ta vội vàng rời khỏi đó. Chung Khánh Ngọc không phải là một người được người khác chú ý tới. Mọi người cũng không ai quan tâm khi cô ta rời khỏi đó.
An Bích Hà hít sâu vào một hơi rồi đi về phía của Hoắc Tùng Quân.
Lúc này Hoắc Tùng Quân đang đứng trước một chiếc cột. Đây là một nơi có tầm nhìn hoàn hảo để có thể quan sát được Lạc Hiểu Nhã, Lâm Bách Châu và tất cả hành động của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!