Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ quái, Hoắc Tùng Quân cẩn thận đặt chân cô vào trong xe: “Vết thương ở chân của em hơi nghiêm. trọng. Anh sẽ đưa em về nhà. Nhân tiện, anh sẽ nói cho em biết một vài chuyện liên quan đến mẹ em mà anh đã điều tra được ở trong bệnh viện.”
Hai mắt Lạc Hiểu Nhã ướt đẫm, nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân, gật đầu: “Được!”
Hoắc Tùng Quân gắng hết sức mới có thể không nhếch môi cười, nếu điều kiện cho phép, anh thật sự muốn chạy vòng quanh xe mà hú lên.
Thật là một chiến thắng mang tính cách mạng!
Anh khẽ họ một tiếng, thắt dây an toàn bên ghế lái phụ cẩn thận, chu đáo đóng cửa lại, sau đó chuyển sang vị trí lái xe.
Dù cảm thấy khó xử nhưng Lạc Hiểu Nhã vẫn để yên cho anh làm.
Cô tự nhủ với bản thân rằng mọi thứ là vì thông tin liên quan đến mẹ cô, một điều nhịn chín điều lành.
Hoắc Tùng Quân lên xe, kìm nén nỗi phấn khích, hỏi: “Em sống ở đâu?”
Lạc Hiểu Nhã nói địa chỉ, nhưng cô không hề giấu diếm, dù sao với quyền thể của Hoắc Tùng Quân, anh có thể dễ dàng điều tra ra được.
“Anh có thể đưa tôi đến phòng khám 24 giờ ngoài cổng chung cư” Hoắc Tùng Quân gật đầu, bàn tay to lớn nắm chặt vô lăng.
Đây là bước đầu tiên, rồi tiến từng bước, tiếp theo nữa là được cô ấy công nhận và để cô ấy chấp nhận mình. Mục đích cuối cùng là đưa Lạc Hiểu Nhã vào sổ hộ khẩu nhà mình một lần nữa!
Khi Hoắc Tùng Quân cùng Lạc Hiểu Nhã rời khỏi khu biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Bách Châu nhìn cánh cửa phòng bị khóa, lắc lắc tay nắm cửa, giọng nói tràn đầy tức giận: “Lâm Bách Vĩ, anh vẫn là anh trai của em đó sao? Vì gã cầm thú Hoắc Tùng Quân mà anh lừa em vào phòng rồi nhốt lại. Lâm Bách Vĩ, anh không xong với em đâu!”
Lâm Bách Vĩ đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa run lên bần bật, thật sự sợ Lâm Bách Châu dỡ cửa xông ra.
Mặt mũi anh ta méo xệch khổ sở, anh ta thật sự không cố tình, mà là bị ép buộc, tất cả đều tại Hoắc Tùng Quân uy hiếp anh ta.
Nhưng cũng đành chịu, mọi chuyện đã xong xuôi, hiện tại tốt nhất nên trấn an Lâm Bách Châu, em trai anh ta cực kỳ thù dai, nếu không làm cho cậu ấy bình tĩnh lại, thì rất có thể cậu ấy sẽ giết anh trai không biết chừng.
“Bách Châu, không phải anh nhốt em, bố tìm em có việc thật mà. Em cũng biết đấy, biệt thự này thường chỉ được sử dụng khi nhà chúng ta có yến tiệc thôi. Còn lại quanh năm không có ai ở. Lâu… lâu năm không tu sửa, nên có thể ổ khóa bị lão hóa”.
Giọng anh ta ấm ức, giả vờ sốt sắng: “Em đừng lo, giờ anh sẽ tìm người mở khóa cho em, ơ, đám người làm không biết đi đâu cả rồi, anh tìm mãi mà không thấy ai” .
Nghe những lời lảm nhảm bên ngoài, Lâm Bách Châu tức giận nghiên răng nghiến lợi, khuôn mặt hiền hòa trở nên méo mó, gớm ghiếc.
“Đừng giả vờ với em. Lúc nào chẳng có người bảo trì biệt thự. Mấy hôm trước còn sử dụng tốt, không đời nào có chuyện hư hỏng được. Lâm Bách Vĩ, em cho anh một phút để thả em ra ngay lập tức, không thì đừng trách em không khách sáo”.
Lâm Bách Châu kêu gào mãi, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, bực bội tức giận, anh ta đạp cửa: “Lâm Bách Vĩ, Lâm Bách Vĩ!”
Hành lang bên ngoài không một bóng người,Lâm Bách Vĩ sợ tội đã bỏ trốn từ lâu. .
Lâm Bách Châu thở hổn hển, lấy di động ra, muốn gọi điện thoại, thì phát hiện tất cả tín hiệu đều bị chặn, không gọi được.
Lâm Bách Vĩ thật sự quá tuyệt tình khi dùng đến cả thủ đoạn hèn hạ này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!