Y tá đứng ở cửa ngăn cản Hứa Phong.
Xuyên qua kính quan sát trên cửa, Hứa Phong nhìn thấy. Đường Thi Linh sắc mặt tái nhợt năm trên giường. Lúc này cô rất yếu ớt, đến mức phải dùng máy thở.
Cho dù Hứa Phong không hiểu y thuật, thì cũng có thể nhìn ra được trạng thái hiện giờ của Đường Thi Linh tệ đến thế nào.
“Hứa Phong, anh thấy chưa hả?”
“Nếu không phải anh ngăn cản bác sĩ Lâm Đồng phẫu thuật cho Đường tổng, thì sao Đường tổng có thể biến thành như vậy?”
“Bây giờ, ký tên cho tôi!”
Dứt lời, Trần Tiêu Tiêu định nhét thỏa thuận phẫu thuật vào trong tay Hứa Phong.
“Cút ngay!”
Trần Tiêu Tiêu bị khí thế lạnh lẽo chợt tản ra từ trên người Hứa Phong dọa cho sợ hãi, vô thức ngậm miệng lại.
Hứa Phong mặc kệ Trần Tiêu Tiêu, đi thẳng sang một bên gọi điện thoại cho Trương Tự Trân.
Cách đó không xa, Lâm Đồng nhìn Hứa Phong đang đi về phía mình thì nở nụ cười đắc ý.
Ngày hôm qua Hứa Phong khẳng định đi tìm thần y gì đó, làm cho ông ta mất mặt ngay trước mặt nhiều người.
Bây giờ thì sao đây? Không tìm được thần y, muốn lại đây cầu xin ông ta?
Có điều, hiện giờ muốn cầu xin ông ta phẫu thuật, không dễ dàng như vậy đâu.
Lần này, ông ta thế nào cũng phải làm Hứa Phong quỳ xuống cầu xin ông ta.
Nghĩ đến đây, Lâm Đồng rút lại nụ cười trên mặt, nhìn về phía Hứa Phong đang đi lại với vẻ giễu cợt: “Hứa Phong, hiện giờ chỉ có tôi mới có thể cứu Đường tổng, nhưng mà cậu muốn cầu xin tôi ra tay hả, không dễ dàng như vậy đâu.”
Nghe vậy, Hứa Phong dừng bước.
Sau đó, anh nhìn Lâm Đồng như nhìn một tên ngốc, rồi làm lơ ông ta, đi lướt qua ông ta.
Thấy Hứa Phong đi lướt qua mình, Lâm Đồng ngây ngẩn cả người.
Sao lại thế này? Không phải Hứa Phong đang đến cầu xin ông ta sao?
Nhìn theo bóng dáng Hứa Phong, Lâm Đồng chỉ cảm thấy cái nhìn vừa rồi của Hứa Phong giống như một bàn tay vô hình tát mạnh lên mặt ông ta.
Ông ta nhìn chăm chăm Hứa Phong, gắn từng chữ một nói: “Cậu muốn Đường Thi Linh chết thật sao? Cả cái Giang Thành này, không có vị chuyên gia nào có y thuật cao hơn tôi. Với trạng thái hiện giờ của mình, Đường Thi Linh có thể chịu đựng được đến lời hẹn sau hai mươi bốn giờ với cậu. Sau đó, chờ tôi chữa khỏi cho cô ấy, để tôi xem cô ấy còn muốn che chở tên rác rưởi muốn cô ấy chết là cậu hay không.”
Không lâu sau, Trương Tự Trân mặc bộ đồ Đường bị giặt tới phai màu, dẫn theo Lâm Hiểu vội vàng chạy tới bệnh viện.
Hứa Phong lập tức bước nhanh lên đón: “Ông Trương!”
“Người bệnh ở đâu?”
Trương Tự Trân không hỏi nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề.
“Mời theo tôi!” Hứa Phong dẫn Trương Tự Trân bước nhanh về phía phòng bệnh của Đường Thi Linh.
Trên hành lang, Trần Tiêu Tiêu thấy cách ăn mặc của Trương Tự Trân, không kiềm được mà nhíu mày, hỏi: “Bác sĩ Lâm, ông quen ông ấy không?”
“Không quen.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!