Lâm Diệu Âm hoảng sợ. Không biết vì sao, cô ta đột nhiên cảm thấy Hứa Phong như là thay đổi thành một người khác rất xa lạ.
Cô ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Anh Phong, em không có hại anh, em chỉ là muốn cùng anh...”
“Đủ rồi"
“Sau này cô đừng tới tìm tôi nữa!”
Nói xong, Hứa Phong không còn đủ kiên nhẫn để nói nhảm với cô ta nữa, trực tiếp quay người đi vào trong bệnh viện, để lại Lâm Diệu Âm rưng rưng nước mắt.
Nhìn theo bóng dáng lạnh nhạt xa dân của Hứa Phong,
Lâm Diệu Âm vài lần định gọi anh lại, đi lên giải thích rõ ràng với anh.
Nhưng mà ánh mắt vừa rồi của anh làm cho Lâm Diệu Âm cảm nhận được sự chán ghét và thù hận từ anh.
Cuối cùng, Lâm Diệu Âm không có đuổi theo, mà ấm ức nức nở rời khỏi bệnh viện.
Trong hẻm nhỏ bên ngoài bệnh viện, Hứa Nhật Tân nhìn Lâm Diệu Âm vừa lau nước mắt vừa chạy lại đây, khóe môi cong lên nụ cười âm trầm lạnh lẽo.
Lúc nãy Lâm Diệu Âm chạy tới tìm Hứa Phong, anh ta vẫn luôn đi theo sau Lâm Diệu Âm, nên nhìn thấy rõ ràng cảnh Lâm Diệu Âm và Hứa Phong ôm nhau.
Lâm Diệu Âm chạy tới không bao lâu, một thiếu niên mặt mày lấm lét cười ha ha đi tới trước mặt Hứa Nhật Tân, nói: “Ông chủ Hứa, làm xong rồi”
Dứt lời, cậu ta đưa điện thoại của mình cho Hứa Nhật Tân.
Trên điện thoại có một tấm ảnh chụp, chính là ảnh chụp. Hứa Phong và Lâm Diệu Âm ôm nhau.
Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của cậu ta rất tốt.
Trên ảnh chụp chỉ chụp một bên mặt, hoàn toàn không nhìn ra được khuôn mặt và vẻ mặt của Hứa Phong, nhưng lại có thể nhìn rõ ràng vẻ mặt yếu đuối đáng thương ấm ức như là đang làm nũng với Hứa Phong của Lâm Diệu Âm.
Nếu không phải Hứa Nhật Tân biết mối quan hệ giữa Hứa Phong và Lâm Diệu Âm, thì anh ta cũng sẽ cho rắng Lâm Diệu Âm mới là vợ của Hứa Phong.
“Chụp rất tốt!”
Hứa Nhật Tân nhìn thử rồi khen ngợi, ý cười trên mặt càng thêm dày đặc: “Gửi tấm ảnh cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền đến tài khoản của cậu.”
“Cảm ơn ông chủ Hứa!” Thiếu niên mặt mày lấm lét vội vàng khom lưng cảm ơn.
Nhìn theo hướng đi của Hứa Phong, nụ cười trên mặt Hứa Nhật Tân dần thu lại.
Tiếc là anh ta không có phương thức liên hệ của Đường Thi Linh.
Nếu có thể gửi thẳng ảnh chụp cho Đường Thí Linh thì hoàn mỹ quá rồi.
Lúc này, trong bệnh viện.
“Các cậu mau đi sắc thuốc, sắc thuốc xong thì lập tức bưng qua đây.”
Trần Tiêu Tiêu mới vừa đưa đơn thuốc cho một người cấp dưới thì điện thoại “ting” một tiếng báo có tin nhắn.
Cô nhíu mày lấy điện thoại ra, thấy một người lạ không có lưu số gửi cho cô một tấm ảnh.
Trần Tiêu Tiêu mang theo vài phần khó hiểu mở tin nhắn lên xem.
Khi cô đọc ra tin tức từ trên tấm ảnh trong điện thoại, đồng tử cô chợt co rút lại.
Cô nhận được tấm ảnh Hứa Phong và Lâm Diệu Âm đang ôm nhau.
“Hứa Phong!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!