Hiện giờ Lâm Đồng gần như đã khẳng định tên Trương Tự Trân trước mắt chính là một kẻ dùng danh tiếng “Trương thần y” đi khắp nơi lừa đảo.
Ông ta chắc chắn là kẻ lừa đảo!
Trương Tự Trân nhướng mày: “Vậy hả?”
Ông không quen biết viện trưởng bệnh viện Giang Thành. Bởi vì năm xưa từng có rất nhiều người nghe ông giảng bài.
Ông gần như chỉ quen biết các vị bác sĩ đứng đầu Hoa Hạ. Về phần hỏi bài ông, có vô số người từng hỏi bài ông.
Thậm chí có rất nhiều người ngay cả tên ông cũng không biết.
Trong mắt Lâm Đồng, động tác nhướng mày của Trương Tự Trân dường như là biểu hiện chột dạ của Trương Tự Trân.
Lâm Đồng càng thêm đắc ý: “Kẻ lừa đảo, bây giờ ông hết lời chối cãi rồi chứ gì?”
Trương Tự Trân lạnh nhạt liếc Lâm Đồng một cái: “Nếu viện trưởng các ông từng gặp tôi, thì bảo ông ta tới đây đi, để xem ông ta có quen biết tôi hay không!”
“Ha hả!”
“Đi lừa đảo bị vạch trần, còn định mạnh miệng đến cuối cùng phải không?”
“Bọn bịp bợm giang hồ các ông thật đúng là làm mất uy tín của đám bác sĩ chuyên nghiệp chúng tôi!”
“Ông đứng chờ ở đây đi. Tôi sẽ đi mời viện trưởng tới vạch trần gương mặt thật của ông”
Nói xong, Lâm Đồng lạnh lùng nhìn Trương Tự Trân một cái rồi bước nhanh về phía thang máy.
Trương Tự Trân không hề ngăn cản, tiểu đồ đệ Lâm Hiểu cũng chỉ cười giễu rồi thôi.
Nhìn thấy Lâm Đồng tự tin đến vậy, mà bản thân Trần Tiêu Tiêu vốn dĩ chỉ tin tưởng Lâm Đồng, cho nên bây giờ cô càng thêm tin chắc rằng Trương Tự Trân là kẻ lừa đảo.
Cô lạnh lùng nhìn thoáng qua Hứa Phong: “Đợi Đường tổng tỉnh lại, tôi sẽ kể hết sự thật cho cô ấy nghe” Trần Tiêu Tiêu nói.
“Nhớ kể luôn chuyện cô để Lâm Đồng sửa lại đơn thuốc.” “Anh!”
Trần Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu khi bị Hứa Phong lạnh nhạt nói móc một câu. Nhưng vì đây là sự thật, nên dù cô có ấm ức cũng phải cắn răng nuốt hết vào trong bụng.
Khoảng mười phút sau, Lâm Đồng dẫn theo một vị bác sĩ hơn năm mươi tuổi, mặc áo blouse, mái tóc hoa râm ra khỏi thang máy.
Ông ấy chính là viện trưởng bệnh viện Giang Thành.
Lúc nghe Lâm Đồng nói có người giả mạo Trương Tự Trân để lừa đảo, viện trưởng cực kì tức giận.
Bởi vì ông ấy đã từng hỏi Trương Tự Trân các vấn đề về y học. Dù cho Trương Tự Trân có quen biết ông ấy hay không, thì ông ấy cũng coi như một nửa học trò của Trương Tự Trân.
Ông ấy vẫn luôn rất kính trọng Trương Tự Trân. Vậy nên hiện giờ có người giả mạo ông Trương, sao ông ấy có thể không tức giận cho được?
Lâm Đồng vừa vào phòng bệnh liền chỉ thẳng về phía Trương Tự Trân: n trưởng, ông ta chính là kẻ lừa đảo giả mạo ông Trương!”
Dứt lời, ông ta đi tới trước mặt Trương Tự Trân, vênh váo tự đắc: “Đồ lừa đảo, ông dám giả mạo ông Trương hả, bây giờ ông còn gì để nói nữa không?”
Viện trưởng tới rồi kẻ lừa đảo này cũng nên lộ ra bộ mặt thật đi chứ?
Y thuật của Lâm Đồng ông ta tuyệt đối không có vấn đề! Ông ta chỉ là bị kẻ lừa đảo này lừa thôi!
Viện trưởng sẽ đòi lại công bằng cho ông ta ngay!
Khi Lâm Đồng vừa mới nảy lên suy nghĩ này, thì sau lưng bị người đẩy một cái, lập tức lảo đảo cả người.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!