“Đường tổng, hiện giờ sức khỏe cô còn chưa khôi phục, không thể xuất viện được" Trần Tiêu Tiêu lo lăng nói.
“Xuất viện. Về thủ đô.”
Trần Tiêu Tiêu mở miệng muốn nói, cuối cùng vân không nói gì.
Tuy rằng trên khuôn mặt xinh đẹp kia của Đường Thi Linh không có nhiều cảm xúc, nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và thất vọng của Đường Thi Linh.
Sao có thể không thất vọng?
Sao có thể không tuyệt vọng?
Người đàn ông mà cô ấy yêu đến tận xương cốt muốn hại chết cô ấy hết lần này đến lần khác!
Đổi lại là ai cũng phải cảm thấy tuyệt vọng.
“Săp xếp luật sư thỏa thuận ly hôn với Hứa Phong đi.”
“Để lại hết sản nghiệp ở Giang Thành của tôi cho anh ấy”
Dứt lời, Đường Thi Linh từ từ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Trần Tiêu Tiêu không nói nên lời. Cô ấy chỉ cảm thấy vị nữ thần truyền kỳ giới thương nghiệp. này đang trông có vẻ tuyệt vọng và đau thương.
€ó điều, đối với Đường Thi Linh mà nói, có lẽ đây là chuyện tốt.
Có lẽ chỉ khi rời xa Hứa Phong thì Đường Thi Linh mới có được cuộc sống mới!
Dù răng như vậy, không biết vì sao trong lòng Trần Tiêu Tiêu vẫn cứ có chút nghèn nghẹn.
Một lát sau, Trần Tiêu Tiêu thở dài, nói: “Tôi đi sắp xếp ngay đây”
Tới gần giữa trưa, Hứa Phong lại cầm theo một hộp giữ ấm đi tới bệnh viện.
Trước đó, anh tiễn Trương Tự Trân và Lâm Hiểu xong rồi thì đi về nhà nấu bữa trưa cho
Đường Thi Linh.
Bữa trưa mà anh nấu không phải món thịt cá gì cả, mà là món cháo dưỡng bệnh anh đã tốn hai tiếng đồng hồ nấu ra sau khi hỏi thăm Trương Tự Trân.
Chỉ là khi anh đi vào phòng bệnh VỊP thì lại không thấy bóng dáng Đường Thi Linh đâu cả.
Chỉ có hai cô vệ sinh đang quét tước phòng bệnh, đổi đệm chăn mới.
'Torng lòng Hứa Phong chợt nảy lên cảm giác không tốt.
Anh vội vàng đi lên hỏi: “Xin chào, xin hỏi người bệnh ở phòng này đâu rồi?”
Hai cô vệ sinh khó hiểu mà nhìn Hứa Phong.
Một cô hơi lớn tuổi hỏi: “Cậu là người nhà của người bệnh hả? Cậu không biết người bệnh đã xuất viện rồi sao?”
Xuất viện?
Âm!
Trong đầu Hứa Phong dường như sắp có thứ gì nổ tung.
Anh sốt ruột hỏi tiếp: “Các cô biết cô ấy đi đâu không?”
Cô hơi lớn tuổi nói: “Chúng tôi không biết. Hay là cậu đi bãi đỗ xe ngầm nhìn thử xem, bọn họ vừa mới đi không lâu.”
“Vâng, cảm ơn.”
Nghe vậy, Hứa Phong không kịp quan tâm gì nữa, chạy như điên về phía bãi đỗ xe ngầm.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, nhưng vẫn không thấy xe của Đường Thi Linh đâu cả.
Đường Thi Linh xuất viện thật rồi!
Hứa Phong cảm thấy lạnh lẽo.
Tại sao lại như vậy?
Theo ký ức đời trước, chẳng phải là Đường Thi Linh hết bệnh mới xuất viện, đau buồn rời khỏi Giang Thành, trở lại thủ đô hay sao?
Sao đời này cô lại đi sớm như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!