“Được lắm! Đường tổng sáng suốt lắm! Chỉ mong ngày mai các người đừng đi mời tôi quay lại!”
Lâm Đồng thấy Đường Thi Linh thà rằng tin tưởng một tên rác rưởi, cũng không muốn tin tưởng y thuật của mình, thì trừng sang Hứa Phong băng ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, sau đó phất tay áo ra khỏi phòng bệnh.
Trần Tiêu Tiêu vừa tức giận lại vừa bất lực.
Đường Thi Linh thân phận tôn quý, một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không có bất cứ ai thay đổi được.
Cô dám giao mạng sống của mình cho Hứa Phong, nhưng Trần Tiêu Tiêu không dám.
Lỡ như Đường Thi Linh xảy ra chuyện thì cả Hoa Hạ đều phải loạn lên.
“Bác sĩ Lâm, chờ đã...”
“Hứa Phong! Nếu Đường tổng xảy ra chuyện thì anh chắc chẵn sẽ chết rất khó coil Chắc chăn đấy!" Để lại một câu đe. dọa, Trần Tiêu Tiêu lập tức đuổi theo Lâm Đồng.
Hứa Phong mặc kệ Trần Tiêu Tiêu. Hiện giờ anh nên làm là mau chóng tìm được thần y nổi danh thủ đô ở đời trước. Vết thương của Thi Linh không thể kéo dài được nữa...
Không sao! Còn tới một ngày nữa mà!
Lần này anh nhất định sẽ không làm Thi Linh thất vọng. nữa!
Cho đến khi Hứa Phong mang theo vẻ mặt kiên quyết ra khỏi phòng bệnh, Đường Thi Linh mới từ từ mở to mắt.
Cô ngơ ngác mà nhìn chắm chăm theo hướng Hứa Phong vừa đi. Ánh mắt ấy như muốn khắc ghi bóng dáng anh vào trong xương cốt của mình.
“Đại tiểu thư...”
“Tôi không hiểu, vì sao phải là Hứa Phong mới được chứ? Thân phận, địa vị, năng lực, tài phú, anh ta chẳng có cái gì cả. Hiện giờ anh ta còn muốn mạng sống của cô, vậy cô còn định nuông chiều anh ta tới khi nào?”
“Chẳng lẽ cô thật sự muốn kéo tàn nửa cái mạng sống còn lại hả?”
Người nói chuyện là A Vệ khó có thể giấu cả người sát khí.
Anh ta đã rất cố găng đè nén sát khí trên người mình.
Nếu không phải anh ta có tu dưỡng chức nghiệp rất mạnh, nếu không phải đại tiểu thư coi Hứa Phong như mạng sống, thì vừa rồi anh ta đã làm chết Hứa Phong rồi.
“Sắp xếp ngày mốt trở về thủ đô.” Đường Thi Linh nói.
A Vệ hơi sửng sốt. Chẳng lẽ đại tiểu thư nghĩ thông suốt rồi? Cuối cùng trái tim băng giá từ bỏ Hứa Phong?
Nhưng mà A Vệ còn chưa kịp vui vẻ đáp lại là sẽ đi chuẩn bị máy bay và mời bác sĩ Lâm về ngay, thì giây tiếp theo đã nghe Đường Thi Linh yếu ớt mà cười khẽ, kéo chăn lên, nói: “Về chuyện tôi bị thương, đừng nói cho bất cứ ail”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Đừng nói cho bất cứ ai...
Ý của cô ấy là... dù cho cô ấy có qua đời, thì cũng không thể qua đời tại Giang Thành có Hứa Phong, mà phải qua đời
tại thủ đô.
Nếu không, khi cô ấy không còn nữa, người nhà cô ấy sẽ trút hết thù hận xuống người Hứa Phong...
A Vệ: “!!!”
Tức giận! Căm thùi
Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong mắt A Vệ.
Dù có chết thì đại tiểu thư cũng muốn giải quyết tốt tương lai cho Hứa Phong, sợ người bên thủ đô gây phiền phức cho. Hứa Phong?
Còn Hứa Phong thì sao? Anh ta đang làm gì? Anh ta dựa vào sự tin tưởng của đại tiểu thư, hết lần này tới lần khác muốn hại chết cô ấy!
Hứa Phong!
Tốt nhất lần này anh đừng nói dối!
Nếu đại tiểu thư chết, thì tôi dù có chết cũng sẽ không bỏ qua cho anhl
Hứa Phong mặc kệ chuyện A Vệ và trợ lý Trần không tin tưởng mình. Hiện giờ trong đầu óc anh tràn đầy ký ức về
chuyện đã xảy ra với thần y vào đời trước.
Không biết có phải là vì sống lại hay không, mà anh lại nhớ rất rõ ràng những chuyện đã xảy ra vào đời trước.
Anh nhớ rõ... Đời trước, thần y ở ẩn nơi phố phường bị thiêu chết trong một trận hỏa hoạn, vì thân phận nổi tiếng nên còn lên hot
search, ngày chết dường như là ngày mười lăm.
Chính là ngày mail
Mấy tiếng sau.
Hứa Phong chạy tới trước một căn nhà nhỏ trên đường Trường Thiên của Giang Thành.
Căn nhà phong cách cổ xưa, trên cửa gỗ treo một tấm bảng màu đen có bốn chữ “Diệu Thủ Thần Y”.
Người bình thường nhìn thấy tấm bảng chắc là sẽ cảm thấy loè thiên hạ.
Nhưng Hứa Phong sống lại một đời lại biết rõ tấm bảng này là do hoàng đế Thanh triều tự tay viết xuống để ban thưởng.
Ông cố của Trương Tự Trân là ngự y chuyên dụng của hoàng thất.
“Trương thần y! Dù ông đưa ra điều kiện gì thì tôi đều có thể làm được. Chỉ cầu xin ông cứu con trai tôi đi! Tôi chỉ có một đứa con trai thôi...”
Lúc này, một người trông có vẻ giàu sang phú quý đang đứng cầu xin trước cửa.
Hứa Phong cảm thấy người đàn ông hơi quen mắt, nhưng lại nhớ không ra là ai.
Trước cửa, tiểu đồ đệ của Trương Tự Trân không hề dao động trước lời cầu xin của người đàn ông trung niên.
“Tôi không biết tại sao ông tìm được đến nơi này. Nhưng để tôi nói lại một lần cuối cùng, dù ông có thân phận lớn thế nào thì cũng không có tác dụng gì, bởi vì sư phụ tôi đã tuyên bố nghỉ hưu từ một năm trước rồi, ông ấy không nhận bất cứ người bệnh nào nữa”
“Nhưng...”
Người đàn ông trung niên còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng chào đón ông ta là một tiếng đóng cửa.
Nhìn cánh cửa đóng chặt kia, trong mắt ông ta hiện lên vẻ tuyệt vọng dày đặc.
Một tia hi vọng cuối cùng cũng tan mất!
Viện trưởng nói vẫn còn mười ngày. Nếu không tìm thấy. người có thể chữa bệnh trong vòng mười ngày, thì con ông ta chắc chắn phải chết.
Vì sao ông trời lại đối xử như thế với ông ta chứ?
Ông trời đã cướp đi người vợ mà ông ta yêu nhất rồi, bây giờ còn muốn cướp đi đứa con trai duy nhất của ông ta nữa hả?
Dù ông ta có địa vị cao hơn nữa thì cũng chẳng làm được cái thá gì. Ông ta ngay cả con trai cũng không cứu được.
Cho đến khi người đàn ông trung niên thẫn thờ đi về, Hứa Phong cũng chưa nhớ ra từng gặp ông ta ở đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!