Nhìn Trương Tự Trân đi cầm tờ giấy do Hứa Phong để lại, trong lòng Lâm Hiểu cực kì tức giận.
“Sư phụ, sao lúc nãy người lại ngăn cản em? Tức chết em rồi! Tên xấu xa kia lại đi nguyền rủa người!”
“Anh ta cho rằng mình là đại sư đoán mệnh chắc?”
Trương Tự Trân không hề nhìn dãy số trên tờ giấy, mà ném thẳng vào thùng rác. Sau đó, ông nhìn tiểu đồ đệ cứ gặp chuyện là sẽ cáu kỉnh, nói: “Được rồi, không cần phải so đo với loại người này, sau này đừng cho cậu ta đi vào là được.”
Trương Tự Trân lắc đầu, chắp tay sau lưng đi vào phòng thuốc.
Hỏa hoạn gì chứ, toàn là nói bậy!
Rạng sáng, Lâm Hiểu đóng cửa lớn lại, đi qua phòng thuốc để sắc thuốc.
Tuy rằng trong phòng thuốc có bếp gas, nhưng vì bảo đảm hiệu quả của thuốc, Bảo Lâm Đường vẫn luôn dùng bếp than để sắc thuốc.
Không biết vì sao, Lâm Hiểu vừa vào phòng thuốc liền vô thức nhớ tới lời nói của Hứa Phong.
Tuy rằng ban ngày ngoài miệng nói không tin, nhưng vì Hứa Phong nói năng quá chắc chăn, nên cậu vẫn cứ cảm thấy thấp thỏm.
Một tiếng sau, Lâm Hiểu sắc thuốc xong, tắt lửa bếp than, định quay về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, trong đầu cậu lại nhớ đến lời nói của Hứa Phong.
“Tối nay tôi không ngủ, chỉ ngồi canh trước bếp lò, để xem có cháy hay không!”
Lâm Hiểu cắn chặt răng, dứt khoát ngồi trước bếp lò, nhìn chăm chăm bếp lò.
Nửa đêm đầu, Lâm Hiểu rất tỉnh táo, nhưng mà nửa đêm sau đến rạng sáng bốn giờ, Lâm Hiểu bät đầu híp mắt lại, cực.kì buồn ngủ.
Tới khoảng năm giờ, Lâm Hiểu ngủ ngồi trên hai đầu gối.
Lâm Hiểu không nhận ra được mùi gas gay mũi đang từ từ lan tràn, chẳng biết cơn gió từ đâu đến thổi tung tia lửa trong bếp lò bay lên trên bức màn.
Lập tức dấy lên ngọn lửa, lửa lớn bùng lên, khói đặc cuồn cuộn...
Lâm Hiểu trong lúc ngủ mơ cảm thấy nóng rực và mùi khói sặc mũi. Cậu lập tức thức dậy.
Khi nhìn thấy trong phòng lửa cháy hừng hực, cả người cậu đều tỉnh táo hẳn lên.
“Lửa!”
“Cháy!”
Lâm Hiểu sợ tới mức luống cuống tay chân. Cậu nhảy ra cửa, vừa định cầm thùng trắng ngay cửa lên thì trong đầu chợt vang lên một câu “nhớ kiểm tra lại chất lỏng trong thùng màu
trằng có phải là nước hay không”.
Lâm Hiểu hít sâu một hơi, mở nắp thùng ra ngửi thử, là xăng!
Lâm Hiểu đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh băng.
Cậu mới mua thùng xăng này vào hôm nay, vừa rồi luống cuống tay chân nên quên mất chuyện này.
“Người kia không gạt mình!” Lâm Hiểu cảm thấy rất sốc, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu không có người kia nhắc nhở thì lúc nãy cậu đã dùng thùng xăng đi dập lửa rồi!
Ngay lúc này, ngọn lửa lại tiếp tục bùng lên, Lâm Hiểu không kịp quan tâm tại sao Hứa Phong có thể biết trước, vội vàng xách thùng xăng ra ngoài, rồi xách thùng nước đi vào.
Thế lửa trong phòng có vẻ rất lớn, thực tế thì chỉ có vài bức màn là vật dễ cháy, nên rất nhanh đã dập lửa xong.
Có điều, phòng sắc thuốc đã bị cháy gần hết, không còn nhìn ra là căn phòng nữa.
Trương Tự Trân ngủ cách vách cũng tỉnh giấc, vội vàng chạy qua đây.
Thấy tình huống trong phòng thuốc, đôi mắt vẩn đục của ông chợt thay đổi: “Tại sao lại cháy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!