Chương 10: Thân phận thật sự của Lâm Hạo
Giang Ánh Tuyết nghe thấy tên khách sạn Thời Đại thì chợt thay đổi sắc mặt, hơi hơi chột dạ, móc thẻ phòng từ trong ngực ra nói: "Chị Thiên Ngữ, em thấy nó ở trên bàn làm việc đó, sau này đừng vứt đồ lung tung nữa nhé".
"Hóa ra ở đó à, cảm ơn em".
Giang Thiên Ngữ cũng không nghĩ nhiều, cất thẻ phòng đi, xách túi bước ra khỏi văn phòng.
Giang Ánh Tuyết vỗ ngực, thở phào một hơi.
Trước đó, cô ấy vì trốn Lý Đông nên mới lén lấy thẻ phòng của chị Thiên Ngữ đi.
Nghe nói hồi đó gia đình có sắp xếp một vụ hôn ước, lần này cũng là vì gặp người chồng chưa cưới chưa biết mặt kia.
"Cũng không biết chồng chưa cưới của chị Thiên Ngữ trông thế nào, may mà ban nãy không gặp ai, không thì hiểu lầm rồi. Đợi đã..."
Giang Ánh Tuyết bỗng nhiên nhận ra gì đó, trong đầu hiện lên bóng dáng của Lâm Hạo.
"Không thể nào..."
Giang Ánh Tuyết nuốt nước miếng, lập tức cầm lấy túi xách xông ra ngoài: "Mình phải đi tìm Lâm Hạo hỏi rõ mới được!"
...
Lâm Hạo xông ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Hoa Đô rồi ngồi xổm ven đường thở hổn hển, nghĩ mà kinh quay đầu nhìn cổng lớn, thấy không ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bấy giờ, điện thoại di động của Lâm Hạo chợt đổ chuông, thấy tên người gọi thì anh lập tức nổi đóa.
"Alo! Ông già nhà ông, vậy mà còn có mặt mũi gọi điện cho tôi à!"
Lâm Hạo vừa nhận được thoại đã chửi đổng.
"Nhóc con to gan nhỉ! Giới thiệu cho con một cô vợ xinh đẹp còn chưa đủ, vậy mà cũng dám trộm bảo bối của sư phụ!"
Tuy giọng nói ở đầu dây bên kia có chút già nua, nhưng vẫn cực kỳ hồn hậu.
"Phi!"
Lâm Hạo khạc một ngụm nói: "Chủ tịch xinh đẹp gì chứ, người muốn sỉ nhục con thì chẳng thà trực tiếp giới thiệu thím Lý cho con còn hơn!"
"Thím Lý!"
Sư phụ mờ mịt, hơi khó hiểu hỏi: "Lẽ nào cô bé nhà họ Giang kia xấu ư?"
Lâm Hạo hừ lạnh một tiếng: "Cô bé? Con thấy cô ta còn già hơn cả người đấy! Con mặc kệ, người mau hủy bỏ hôn ước đi!"
"Với lại, rốt cuộc thì người giấu con cất bao nhiêu thứ tốt, tiền trong thẻ là sao?"
Lâm Hạo nói xong, đầu dây bên kia bèn im lặng.
Ngay khi Lâm Hạo có chút mất kiên nhẫn thì sư phụ khụ khụ vài tiếng rồi chậm rì rì mở miệng: "Chuyện tới bây giờ, có một việc cũng là lúc nói cho con biết".
"Thực ra, số tiền kia là hoa hồng trong cổ phần của tập đoàn Hắc Thạch trong mấy năm gần đây, là sư phụ tiết kiệm cho con".
"Đợi đã!"
Lâm Hạo lập tức ngắt lời ông ấy, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Tập đoàn Hắc Thạch?"
Lý Đông không phải là cậu chủ của tập đoàn Hắc Thạch à?
"Đúng vậy".
Sư phụ nói tiếp: "Ta vẫn không nói cho con biết, thực ra người sáng lập ban đầu của tập đoàn Hắc Thạch là bố mẹ con".
"Hồi đó, nhà họ Lâm ở thủ đô dưới sự dẫn dắt của bố mẹ con huy hoàng một thời. Hôn ước với cô bé nhà họ Giang cũng được hai bên quyết định vào lúc đó".
"Nhưng vào một lần ngoài ý muốn hai mươi năm trước, nhà họ Lâm đã biến mất trong một đêm. Mẹ con cũng vì thế mà chết, bố con giao con cho ta, sau đó cũng mất tích".
"Cũng may hồi đó quản gia Lý - cấp dưới bố con vâng lệnh tiếp nhận công ty, giữ lại tập đoàn Hắc Thạch cho con".
Lâm Hạo cảm thấy có chút rối loạn: "Ý sư phụ là thực ra giờ tập đoàn Hắc Thạch trên danh nghĩa là của con?"
"Đúng vậy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!