Chương 12: Hiểu lầm
Giọng nói của Giang Ánh Tuyết từ điện thoại truyền đến, cô ấy thở hổn hển, giọng điệu có chút lo lắng.
Lâm Hạo nhớ lại vừa rồi mình không chào hỏi gì đã chạy đi rồi, quả thực có hơi mất lịch sự, nên anh liền hắng giọng cười đáp: "Thực xin lỗi, vừa nãy đột nhiên tôi có việc gấp nên tạm thời quay lại khách sạn Thời Đại lấy đồ, lần sau...”
Lâm Hạo còn chưa nói xong, Giang Ánh Tuyết đã vội vàng cắt ngang: "Anh đến khách sạn Thời Đại rồi?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Lâm Hạo nghi hoặc gãi gãi đầu, không phải chỉ đi ra ngoài một chút thôi sao, có cần phải phản ứng mạnh như vậy không?
"Anh ở yên đấy, nhất định đừng trở lại căn phòng lúc trước, tôi sẽ lập tức tới đó!"
Sau khi Giang Ánh Tuyết nói xong, cô ấy vội vàng cúp điện thoại.
Nghe thấy âm thanh tút tút tút từ điện thoại, Lâm Hạo càng thêm khó hiểu.
Rốt cuộc có chuyện gì thế?
Chẳng lẽ trong phòng có gì mờ ám?
Càng như vậy, trong lòng Lâm Hạo càng tò mò.
Anh vừa đưa tay muốn đẩy cửa thì cánh cửa đột nhiên cót két mở ra.
Một khuôn mặt từ từ xuất hiện, dung mạo tuyệt đẹp khiến Lâm Hạo nhìn đến ngẩn ngơ.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại và nhìn rõ diện mạo của nhau, cả hai người đều đồng thanh kêu lên.
"Là anh!"
"Sao cô lại ở đây!"
Lâm Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt nơi khe cửa.
Đây chẳng phải là người phụ nữ ngang ngược vừa lái BMW suýt chút nữa đâm phải anh sao!
Lâm Hạo sửng sốt, lập tức lui về phía sau hai bước, liếc mắt nhìn tấm biển trên tường: "Đâu có nhầm phòng".
Anh gãi đầu, ngây người nhìn Giang Thiên Ngữ.
Lúc nãy người phụ nữ ngang ngược này vội vã lái xe rời đi là vì đến đây sao?
Sao cô ta lại xuất hiện trong căn phòng này?
Lẽ nào…
Lâm Hạo còn chưa kịp suy nghĩ, Giang Thiên Ngữ đã lạnh lùng nói: "Anh ăn vạ thì thôi đi, bây giờ còn theo dõi tôi?"
Lâm Hạo lập tức không vui: "Ai theo dõi cô chứ, tôi tới đây tìm đồ”.
Nói đến đó, Lâm Hạo đẩy cửa ra, bất chấp sự ngăn cản của Giang Thiên Ngữ mà lao vào phòng .
"Anh!"
Giang Thiên Ngữ chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày vô sỉ như vậy, xông vào phòng của phụ nữ chẳng kiêng nể gì cả, quả thực là quá mức càn rỡ!
Lâm Hạo cũng không để ý lắm, hai ba bước đã đi vào nhà vệ sinh lúc nãy thay quần áo, quả nhiên tìm được giấy hôn thú bị bỏ lại chỗ áo choàng tắm.
"Phù, may quá, tìm thấy rồi”.
Lâm Hạo vỗ ngực thở phào, vội vàng đem giấy hôn thú nhét vào trong túi, đúng lúc này bỗng nhiên lại bị một bàn tay nắm lấy bả vai.
Giang Thiên Ngữ kéo Lâm Hạo qua, lạnh lùng nói: "Anh lấy trộm đồ gì rồi, mau đưa ra đây!"
"Ai trộm đồ chứ?"
Lâm Hạo đột nhiên cảm thấy khó hiểu: "Tôi chỉ lấy lại đồ của mình thôi”.
"Nói nhăng nói cuội!"
Giang Thiên Ngữ tức giận mắng: "Đây không phải là phòng của anh, sao lại có đồ của anh được”.
"Anh nhất định là trộm đồ gì rồi, ăn vạ thì thôi đi, còn làm nên loại chuyện bẩn thỉu như vậy, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát!"
Giang Thiên Ngữ mặc kệ Lâm Hạo nói gì, một mực kéo anh đi ra ngoài cửa.
"Chị hai à, tôi thật sự không trộm gì hết...”
Lâm Hạo không thể giải thích rõ ràng, cũng không thể động tay động chân với Giang Thiên Ngữ, chỉ có thể mặc đối phương kéo anh ra khỏi phòng.
Tiếng động ồn ào lập tức thu hút rất nhiều người vây xem, bọn họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Hạo.
"Ăn mặc quê mùa thế kia, còn đi ăn trộm nữa chứ!"
"Loại rác rưởi của xã hội này nên bị nhốt trong tù cả đời”.
“...”
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh, vỗ tay khen ngợi hành động chính nghĩa của Giang Thiên Ngữ và dè bỉu coi thường Lâm Hạo.
Giang Thiên Ngữ vừa kéo Lâm Hạo đi vừa hừ nhẹ: "Nhiều người vây quanh như vậy, anh đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn, hôm nay tôi sẽ vì dân trừ hại!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!