Chương 13: Ám sát
Gã đàn ông đó công kích quá đột ngột, đợi mọi người kịp phản ứng thì con dao găm đã đâm tới trước ngực Giang Thiên Ngữ!
Giang Thiên Ngữ nhìn lưỡi dao găm sáng chói trước mắt, tim như muốn ngừng đập.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết né tránh như thế nào, chỉ có thể sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
"Bộp!"
Một âm thanh vang vọng, toàn thân Giang Thiên Ngữ run lên, nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không cảm thấy đau đớn gì.
Cô hít một hơi thật sâu, vừa mở mắt ra đã thấy tên đáng ghét đó đang đứng chắn trước mặt, giúp cô hất bay con dao găm của gã đàn ông kia.
"Này, người thành phố các người đều to gan như vậy sao? Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dùng dao. Nếu không có người nhìn thấy, chẳng lẽ còn định vác súng ba dô ca tới luôn à?"
Lâm Hạo cau mày, lạnh lùng nhìn gã đàn ông trước mặt.
Anh sớm đã cảm nhận được gã này khí thế hung hãn, vì vậy vào thời điểm khi con dao găm chuẩn bị đâm Giang Thiên Ngữ, anh đã trực tiếp vung lòng bàn tay ra.
"Này nhóc, mau cút khỏi đây, nếu không mày cũng sẽ chết chung đấy”.
Sắc mặt gã u ám, giọng điệu lạnh băng.
Vốn dĩ gã sắp thành công rồi, nhưng không ngờ lại bị tên nhà quê này chặn lại lúc nào không hay.
Lâm Hạo nghe vậy thì đột nhiên bật cười: "Nếu tao không cút thì sao?"
"Không cút?"
Ánh mắt gã trở nên lạnh lùng: "Vậy thì đi chết đi”.
"Xoẹt!"
Hành động cực kỳ dứt khoát, gã đàn ông cường tráng vừa dứt lời liền xoay ngược dao găm, dùng mũi dao hung hăng đâm vào tim của Lâm Hạo!
Con dao này không chút do dự, chính là muốn lấy mạng người!
Mí mắt Lâm Hạo giật một cái, lập tức nhận ra đây chắc chắn không phải hạng lưu manh bình thường, ra tay quyết đoán tàn nhẫn như vậy, chín phần mười là bọn liều mạng!
"Cẩn thận!"
Giang Thiên Ngữ mở to mắt, ngừng thở.
Mặc dù cô có ấn tượng không tốt với Lâm Hạo, nhưng dù sao người đàn ông này cũng vừa mới cứu cô, lúc này thấy Lâm Hạo đang gặp nguy hiểm, trái tim cô như treo trên cành cây.
"Ha, chỉ với tốc độ này?"
Là người sắp bị dao găm đâm tới nơi, nhưng biểu cảm của Lâm Hạo lại thoải mái hơn bất kỳ người nào ở đây.
Anh hờ hững nhếch khóe miệng, sau đó ánh mắt kiên định, hai tay đột nhiên lao ra, chộp lấy cổ tay gã đàn ông đang cầm dao găm.
"Răng rắc!"
Lâm Hạo chỉ dùng sức một chút đã nghe thấy tiếng xương gãy giòn vang.
Gã đàn ông đó hét lên, con dao găm trong tay gã rơi xuống đất cái keng.
"Không có bản lĩnh xuất chúng mà cũng học đòi làm sát thủ? Mày xem phim nhiều quá rồi phải không”.
Sức mạnh trong tay Lâm Hạo càng ngày càng lớn, gã đàn ông đó mồ hôi đầm đìa, phịch một tiếng khuỵu xuống, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Gã chỉ cảm thấy cổ tay mình giống như bị một con mãnh thú kẹp chặt, không có khả năng phản kháng.
Bản thân gã là một võ sĩ quyền anh trong thế giới ngầm, có rất ít đối thủ mạnh hơn gã, nhưng lúc này đối mặt với Lâm Hạo, gã lại cảm thấy mình giống như một con mèo con ngoan ngoãn trước một con hổ.
Thấy đối phương không chống cự nữa, Lâm Hạo mới vung tay, ném gã vào góc tường như ném rác.
"Anh không sao chứ?"
Giang Thiên Ngữ lập tức đến gần quan tâm hỏi Lâm Hạo, ánh mắt quét một lượt trên người anh kiểm tra, sợ anh bị thương ở đâu đó.
Lâm Hạo lắc đầu, bất lực nói: "Chị hai à, cô đắc tội ai thế, giữa ban ngày ban mặt đông người thế này muốn giết cô, phải thù hằn đến mức nào chứ?"
"Hả?"
Giang Thiên Ngữ cũng hơi choáng váng, cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc vừa rồi, chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
Mí mắt Lâm Hạo đột nhiên giật giật, trong đầu hiện lên một cái tên.
Lý Đông?
Không phải chứ…
Chỉ đánh hắn một trận, không đến mức phải sống chết tới cùng chứ...
"Chị, chị không sao chứ!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, Lâm Hạo quay đầu lại nhìn, là Giang Ánh Tuyết đang từ trong đám đông chen ra.
Cô ấy vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ, lo lắng hỏi xem chị mình có bị thương không.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!