Chương 17: Bất lực
Giang Kiến Quân bĩu môi, quắc mắt nhìn Lâm Hạo: "Cậu là tên nhà quê từ đâu chui ra mà cũng đòi chúi mũi vào chuyện của nhà họ Giang chúng tôi?"
Lâm Hạo buông tay xuống nói: "Nếu không phải có hôn ước thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến chuyện của nhà họ Giang các người".
"Hôn ước gì?"
Giang Kiến Quân sửng sốt.
"Hôn... hôn ước?"
Giang Ánh Tuyết nhất thời kinh ngạc, ngoáy tai nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm hay không.
Giang Thiên Ngữ lại càng trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn Lâm Hạo.
Lẽ nào, tên khốn trước mặt đây chính là vị hôn phu mà cô chưa từng gặp mặt đó sao?
Không, không thể nào!
Giang Thiên Ngữ lắc lắc đầu, cô nhớ trước khi bố cô qua đời đã dặn dò cô, đối tượng hôn ước của cô là một thiếu gia tài phiệt phong độ ngời ngời, sao có thể là tên khốn thích bày trò này chứ?
Cô tự giễu mỉm cười, đi đến trước mặt Giang Kiến Quân nói: "Bác hai, nếu như khoản đầu tư là do Hạo Thiên mà có thì bác bảo anh ta đưa bằng chứng ra đây, hoặc là kêu giám đốc Lưu đích thân nói với tôi, bằng không tôi tuyệt đối không tin".
Mắt thấy Giang Thiên Ngữ không chịu nghe lời, Giang Kiến Quân lập tức phát hỏa: "Vớ vẩn! Không có một chút nào là lòng biết ơn, nhà họ Giang sao lại có thể sinh ra một đứa cháu bất hiếu như cô chứ!"
Hàng lông mi đen dài của Giang Thiên Ngữ khẽ chớp chớp, vẻ mặt cũng hơi có chút bực bội, nhưng vẫn hít sâu, hất tay nói: "Tôi vẫn còn hợp đồng cần xử lý, cứ như vậy đi".
Nói rồi Giang Thiên Ngữ quay người định bỏ đi.
"Đát đát".
Lúc này, lão thái quân mãi hồi lâu không lên tiếng của nhà họ Giang liền ra mặt, gõ cây gậy ba-toong đầu rồng trong tay xuống nền nhà.
"Bác hai cũng chỉ có lòng tốt, mặc dù cô là cháu gái nhưng cũng đừng nhỏ nhen như vậy, dù sao cũng là người một nhà".
Sắc mặt lão thái quân bình thản, ngữ khí chậm dãi nói.
"Người một nhà?"
Giang Ánh Tuyết đứng nghe bên cạnh lập tức nhíu mày: "Lúc ông ta cho người tới uy hiếp cháu thì có nghĩ rằng là người một nhà không..."
"Tuyết Nhi, được rồi".
Giang Thiên Ngữ xua tay ngăn cản Giang Ánh Tuyết tiếp tục nói.
Giang Ánh Tuyết tức tối hừ một tiếng, căm phẫn quay đầu đi.
Lão thái quân vẻ mặt có hơi giận: "Nói nhăng cuội cái gì, đều là người một nhà, bác hai có thể hại các cô sao?"
Giang Kiến Quân thấy lão thái quân nói đỡ cho mình thì không những chẳng hề có chút áy náy nào, ngược lại còn hất cằm nói: "Tôi một lòng một dạ vì tương lai của nhà họ Giang và sự phát triển của tập đoàn Hoa Đô, không ngờ các cô lại không biết điều như vậy".
Sắc mặt Giang Thiên Ngữ càng lúc càng trầm lại, thực sự không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa, dứt khoát bước đi.
"Cầm khoản đầu tư do Hạo Thiên mang về, không những không biết ơn lại còn trở mặt như vậy sao?"
Giang Kiến Quân càng nói càng hăng say: "Nói cái gì mà có hợp đồng phải xử lý, tôi thấy là do cô không nỡ nhả ra quyền lực trong tay, huống hồ chỗ hợp đồng vớ vẩn đó của cô thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh cô hợp tác được với tập đoàn Hắc Thạch đi, tôi bảo đảm sẽ không nói thêm một lời nào".
Giang Thiên Ngữ dừng chân lại, cắn chặt răng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!