Chương 21: Đi tìm sự thật
Lý Tông Minh suy nghĩ một lát, cảm thấy Lâm Hạo nói cũng đúng, dù sao trước đây anh cũng chưa từng làm kinh doanh, hiện tại quản lý một tập đoàn lớn như vậy quả thực có chút đường đột.
"Vậy tôi tạm thời tiếp quản thay cậu chủ, đến thời điểm thích hợp sẽ từ từ chuyển giao cho cậu”.
Nói xong, Lý Tông Minh chợt nhớ ra gì đó, quay người đi tới bàn làm việc, cầm một xấp tài liệu lên: “Đây là cổ phần tôi thay cậu chủ nắm giữ, bây giờ toàn bộ đều trả về dưới tên cậu chủ”.
Lý Tông Minh đem văn kiện đưa cho Lâm Hạo, sau đó lại rót một chén trà, cung kính đưa tới trước mặt Lâm Hạo.
"Cạch”.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
"Ba, giúp con đối phó một người, hắn tên Lâm Hạo, con muốn hắn chết!"
Lý Đông hùng hổ đi vào phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy Lý Tông Minh dâng trà cho Lâm Hạo, gã nhất thời ngẩn người.
Lý Tông Minh, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Hắc Thạch, vậy mà lại dâng trà cho người khác.
Mà người này vừa hay lại chính là Lâm Hạo!
Lý Đông dụi dụi mắt, gã cảm thấy nhất định gần đây bản thân bị kích thích quá nhiều nên thần trí không được minh mẫn nữa rồi.
Gã lùi lại một bước, đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó lại đẩy ra rồi bước vào lần nữa.
Lý Tông Minh vẫn duy trì tư thế bưng trà, trong khi Lâm Hạo đang khoanh tay thản nhiên nhìn ông ấy.
Chết rồi!
Lý Đông vỗ vỗ đầu, thầm nghĩ nhất định là gã bị tên khốn Lâm Hạo kia chọc tức đến điên rồi, bây giờ lại bắt đầu sinh ra ảo giác rồi.
"Không biết gõ cửa à? Cút ra ngoài!"
Trước khi Lý Đông hoàn hồn thì tiếng quát giận dữ của Lý Tông Minh đột nhiên truyền đến, gần như gầm lên.
Cả người Lý Đông run lên, lập tức cút ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
"Cậu chủ, thực xin lỗi, khiến cậu chê cười rồi”.
Lý Tông Minh thở dài, đặt tách trà trong tay lên bàn trà trước mặt Lâm Hạo, lắc đầu cười khổ: “Thằng con trai này của tôi thực sự là quen tự do vô kỷ luật rồi, bình thường tôi lại bận rộn với công việc, không có thời gian quản giáo nó”.
Đột nhiên ông ấy nhớ lại lời của Lý Đông nói, hình như còn nhắc tới Lâm Hạo?
Lý Tông Minh cả kinh, lập tức quỳ một gối xuống, hai tay chắp lại, kinh hoàng sợ hãi nói: "Cậu chủ, nếu trước đây con trai tôi Lý Đông đã đắc tội với cậu thì cậu cứ việc nói ra, tôi sẽ lập tức bắt nó về đền tội với cậu!”
"Haha”.
Lâm Hạo bưng chén trà lên nhấp một ngụm, xua tay cười nói: "Không có chuyện gì to tát đâu, giữa người trẻ tuổi với nhau khó tránh khỏi có chút xích mích, không sao cả”.
Nghe Lâm Hạo nói vậy, Lý Tông Minh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hạ quyết tâm sau này phải dạy cho thằng nhóc ăn hại Lý Đông này một bài học mới được.
Sau khi hoàn thành thủ tục chuyển nhượng vốn cổ phần với Lý Tông Minh, Lâm Hạo đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi: "Chú Lý, về chuyện hai mươi năm trước, rốt cuộc bố mẹ cháu bị ai hãm hại vậy, chú có thể nói cho cháu biết không?"
Nhắc tới chuyện năm đó, ánh mắt Lý Tông Minh tối sầm lại, trong lòng thở dài: “Cậu chủ, thứ lỗi tôi vô năng, tôi không biết nhiều về chuyện này, nhưng tôi nhớ năm đó lúc ông bà chủ bị bao vây tứ phía, có một người tên là Giang Long vẫn luôn bên cạnh”.
"Đáng tiếc cuối cùng ông bà chủ đều chết, người tên Giang Long đó không lâu sau cũng bị sát hại”.
"Đúng rồi, Giang Long chính là bố của vị hôn thê của cậu chủ, liên quan đến chuyện hai mươi năm trước, nói không chừng vị hôn thê của cậu sẽ biết chút gì đó”.
Nghe vậy, Lâm Hạo liền cau mày.
Nói như vậy, Giang Thiên Ngữ là chìa khóa mở ra sự thật hai mươi năm trước?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!