Chương 23: Phụ nữ đều sớm nắng chiều mưa vậy à
"Nói vậy thì là anh ta thật ư?"
Giang Thiên Ngữ cắn môi, trong lòng lập tức có hơi áy náy.
Ban nãy, cô còn nói nặng lời như vậy với Lâm Hạo. Giờ xem ra, đúng là không nên.
Bị cô hiểu lầm và sỉ nhục như vậy mà vẫn không màng xích mích lúc trước giúp hai cô nhiều như thế.
Đúng là rất cao cả và có phong độ!
"Nhưng anh ta vẫn lấy tiền của mình".
Ngay khi Giang Thiên Ngữ đang lẩm bẩm thì Lâm Hạo cũng vừa hay nhìn thấy hai cô rồi lập tức đi tới.
"Cái này trả lại cho cô".
Lâm Hạo lấy ra số tiền mà trước đó dùng để sỉ nhục mình, trực tiếp nhét vào trong tay Giang Thiên Ngữ: "Tôi không muốn giải thích cái gì, chỉ muốn nói cho cô biết, tôi không phải kẻ cuồng theo dõi, cũng chẳng phải kẻ trộm. Số tiền này của cô, tôi cũng chẳng ham hố gì".
"Từ nay về sau, chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai".
Lâm Hạo nói xong định xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ anh lại.
Giang Thiên Ngữ mím đôi môi đỏ mọng, gương mặt hơi ửng hồng nói: "Anh giúp chúng tôi nhiều như vậy, là tôi nợ anh một câu xin lỗi, xin lỗi anh".
Lâm Hạo thấy thái độ của Giang Thiên Ngữ thay đổi một trăm tám mươi độ thì giật giật khóe miệng.
Vụ gì đây?
Lúc mình muốn giúp thì cô nói chuyện khó nghe, còn dùng tiền sỉ nhục mình.
Giờ quyết tâm không giúp, thái độ thế mà lại trở nên tốt hơn.
Phụ nữ đều sớm nắng chiều mưa như thế hả?
"Tôi giúp cô cái gì?"
Lâm Hạo khó hiểu hỏi.
"Ây da, Lâm Hạo anh cũng đừng giả bộ nữa. Lý Đông đồng ý đến tham gia tiệc mừng thọ của chúng tôi vào tuần sau rồi. Là anh giúp chúng tôi nói đúng không?"
Giang Ánh Tuyết ở bên cạnh giơ nắm tay trắng như phấn lên khẽ đấm lên vai anh, lại khiến Lâm Hạo chẳng hiểu ra sao.
Lý Đông đã đồng ý tham gia tiệc mừng thọ?
Lâm Hạo gãi đầu, càng cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng là anh chẳng làm cái gì, sao chuyện đã tự giải quyết được rồi?
Lâm Hạo bỗng dưng nhớ ra ban nãy khi mình nói chuyện với Lý Tông Minh thì đã bị Lý Đông đi vào thấy được.
Lẽ nào là Lý Đông biết được thân phận của mình nên mới đồng ý?
Rất có thể là thế!
Lâm Hạo thầm thở dài.
Người ấy mà, có đôi phi có quyền có thế cũng không phải chuyện gì tốt, có câu cây cao đón gió!
"Quả nhiên là anh giúp!"
Giang Ánh Tuyết mừng rỡ, kéo lấy cánh tay Lâm Hạo lắc lắc.
Lắc một hồi mới cảm thấy mình hơi suồng sã, lập tức đỏ mặt trốn sang bên cạnh.
Giang Thiên Ngữ có chút ngại ngùng bước lên trước: "Chuyện trước đó là thái độ của tôi không tốt, vì bày tỏ lòng xin lỗi, tôi mời anh ăn cơm nhé".
Lâm Hạo chợt nhớ đến mình còn có chuyện gấp cần làm bèn xua tay nói: "Ăn cơm thì để tối rồi nói, giờ tôi phải đến tập đoàn Hoa Đô các cô bàn chuyện, có thể đưa tôi một đoạn không?"
Giang Thiên Ngữ nghe anh nói vậy, lại nhớ đến chuyện trước đó mình suýt nữa đụng phải Lâm Hạo, còn hiểu lầm anh thì thoáng có hơi xấu hổ đỏ mặt gật đầu.
"Vậy đi thôi".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!