Chương 27: Tôi không phải anh rể cậu
Lâm Hạo càng khó hiểu, vất vả cả tiếng mới đến đây rồi lại nói muốn đổi chỗ khác. Rốt cuộc là cô đang lo lắng cái gì?
"Cô rất đáng nghi đó!"
Lâm Hạo cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thiên Ngữ nói: "Cô lo lắng đề phòng như vậy, hay là có bí mật gì đó không muốn nói cho tôi biết?"
"Lẽ nào, cô thật sự là Giang Thiên Ngữ?"
"Ực".
Giang Thiên Ngữ nuốt nước miệng, cười mỉa lắc đầu: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ lo Giang Hạo Thiên sẽ ảnh hưởng đến ăn uống của anh. Anh đã không quan tâm thì tôi cũng chẳng sao".
Để tránh cho Lâm Hạo lại nghi ngờ tiếp, Giang Thiên Ngữ không có lựa chọn nào khác, đành phải bất chấp tất cả đi vào.
Sau khi vào, dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của nhân viên phục vụ, mấy người bèn ngồi xuống ở một góc cửa sổ.
Lâm Hạo ngẩng đầu nhìn trang trí xa hoa xung quanh khách sạn, mặt mày cảm khái nói: "Trong thành phố có khác, đúng là xa hoa hơn nhà hàng trên núi của chúng tôi rất nhiều".
Giang Thiên Ngữ nhướn mày, khó hiểu hỏi: "Mọi người trong nhà anh đều sống trên núi hả?"
"Không phải".
Lâm Hạo lắc đầu: "Bố mẹ tôi đã mất khi tôi còn rất nhỏ, sư phụ đã đưa tôi lên núi, sau này cũng không có xuống núi".
"Hóa ra là thế".
Giang Thiên Ngữ lặng lẽ thở dài, có lẽ vì thấy người thân của Lâm Hạo qua đời nên ánh mắt cô nhìn anh cũng dịu hơn rất nhiều, mím môi nói: "Xin lỗi, nhắc đến chuyện buồn của anh".
Lâm Hạo xua tay: "Không sao, tôi đã quen rồi".
Nhưng anh nghĩ lại thì giờ muốn biết rõ sự thật về cái chết của bố mẹ mình hồi đó, vậy chỉ có tìm được vợ chưa cưới Giang Thiên Ngữ của mình mới được. Song giờ đã mất nhiều thời gian như vậy rồi, nhưng ngay cả cái bóng của người ta cũng chưa thấy đâu, người này cũng thần bí ghê.
Lâm Hạo nghĩ vậy bèn cau mày hỏi: "Rốt cuộc các cô có biết Giang Thiên Ngữ ở đâu không? Tôi mời các cô ăn cơm không phải là ăn uống không, ăn xong hai người phải dẫn tôi đi gặp cô ta đó".
"Ha ha, gọi món, gọi món đi..."
Giang Thiên Ngữ lập tức nói sang chuyện khác, cầm menu lên ra vẻ nghiêm túc chọn lựa.
"Ha, đại sảnh lắm người như vậy mà các người cũng ngồi được hả?"
Đang chuẩn bị gọi món thì có một giọng nói mỉa mai vang lên.
Giang Thiên Ngữ nghe thấy giọng nói đó thì đen mặt, quay đầu lại quả nhiên đã thấy khuôn mặt gợi đòn của Giang Hạo Thiên.
Giang Hạo Thiên tay trái cầm bình rượu vang, tay phải giơ một cái cốc chân dài, ra vẻ nhấp môi, lắc lắc ly rượu nói: "Đúng là khác với phòng khách quý của tôi mà, trong đại sảnh ồn ào như này ngay cả Lafite năm 82 uống cũng nhạt nhẽo vô vị".
Không đợi Giang Thiên Ngữ nổi giận, Giang Ánh Tuyết đã đứng phắt dậy, bực bội nói: "Giang Hạo Thiên, cậu ngoan ngoãn cua gái rồi ăn cơm của mình không được hả? Tới làm phiền chúng tôi làm gì?"
"Cái gì mà làm phiền chứ?"
Giang Hạo Thiên liếc Giang Ánh Tuyết, lại dùng cằm chỉ chỉ Giang Thiên Ngữ, cười cợt: "Này chẳng phải có anh rể đến, người làm em như tôi phải tới kính một ly sao? Lẽ nào còn cần tôi dạy chị quy củ này nữa hả?'
Giang Thiên Ngữ lạnh mặt nói: "Chúng tôi không cần cậu mời rượu. Với lại, cậu về bảo bố mình, chuyện tiệc mừng thọ tôi sẽ làm tốt, tốt nhất là các người đừng lăm le gì tập đoàn".
"Ha ha, chuyện nào ra chuyện đó, đều là người một nhà, tôi đến mời anh rể ly rượu có sao không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!