Chương 29: Tôi mời!
Vừa nói, hắn vừa lắc lắc ly rượu trong tay: “Nếu anh có một triệu, vậy cũng miễn cưỡng có thể nếm thử ly Lafite năm 82 này, nhưng với gu thưởng thức đó của anh, cho dù uống cũng chỉ phung phí rượu ngon”.
Theo động tác lắc lư ly rượu của Giang Hạo Thiên, ánh mắt của những người xem còn lại đều ngây dại.
Người có thể dùng bữa ở đây mặc dù đều là giới thượng lưu nhưng người có thể uống loại rượu ngon này lại không nhiều.
Hơn nữa dù có tiền cũng chưa chắc mua được loại rượu này mà còn cần phải có mối quan hệ đặc biệt sâu rộng.
Giang Hạo Thiên hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, trong lòng lại vô cùng sảng khoái.
"Lafite năm 1982 sao…”
Lâm Hạo xoa xoa cằm, sau đó cười nửa miệng: “Tôi quả thực không quen uống thứ này, nhưng xét thấy nơi này có không ít người đều cảm thấy hứng thú, nếu đã như vậy thì mỗi người một chai, tôi mời”.
“Phụt!”
Lời này của Lâm Hạo vừa vang lên, hiện trường lập tức òa lên tiếng cười rộ.
"Một chai Lafite năm 1982 cho mỗi người? Anh đang đùa gì vậy!”
“Vậy anh phải ăn hết bao nhiêu nồi tạp pí lù đây, ha ha ha!”
Giang Hạo Thiên nhìn Lâm Hạo như đang nhìn một đứa ngốc: “Anh thật sự ngu ngốc tới mức có chút đáng yêu rồi đó, đừng nói tới việc mỗi người một chai, chỉ cần anh lấy được ra một chai Lafite, tôi sẽ lập tức ăn sạch nồi thập cẩm này!”
Khóe miệng Lâm Hạo dương lên độ cong giảo hoạt: “Nhớ kỹ lời này của anh”.
Giang Ánh Tuyết vội vã kéo lấy cánh tay Lâm Hạo, đè giọng nói: “Anh đừng manh động, Giang Hạo Thiên chỉ là đang cố ý khiêu khích anh, tuyệt đối đừng rơi vào bẫy của hắn ta”.
Lâm Hạo vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh, khóe miệng treo nụ cười mỉm.
Thường thì những người thợ săn lành nghề đều lấy thân phận của con mồi để xuất hiện.
Những người khác hiển nhiên không hiểu điều này, anh nhìn thấy Giang Thiên Ngữ đang cầm điện thoại với vẻ mặt lo lắng.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lâm Hạo sáp đến bên cạnh Giang Thiên Ngữ hỏi một câu.
Giang Thiên Ngữ mím môi, sốt ruột tới mức bù đầu bù cổ: “Tôi đang tìm người để hỏi về rượu, nhưng loại rượu này giá trị quá cao, chỉ những người chuyên sưu tập mới có, tôi hỏi một vòng rồi nhiều nhất cũng chỉ có thể xin được nửa chai…”
Trong lòng Lâm Hạo có chút ngỡ ngàng, hiển nhiên anh không ngờ tới người phụ nữ chanh chua xem ra vô cùng chán ghét mình này tại thời khắc mấu chốt lại khá trọng nghĩa khí.
Nhưng bản thân căn bản không cần tới sự giúp đỡ của cô.
Lâm Hạo phất tay: “Không cần cầu cứu nữa đâu, tự tôi có cách”.
“Anh thì có thể có cách gì! Anh tưởng là nước sôi à, đó thế nhưng là Lafite năm 1982 đó!”
Giang Thiên Ngữ cắn đôi môi đỏ mọng, bực bội nói tiếp: “Không lẽ anh thực sự muốn nuốt xuống đống đồ ăn thừa đó?”
Lâm Hạo mỉm cười, ung dung ấn điện thoại của Giang Thiên Ngữ xuống, tiếp đó rút ra chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ của mình.
“Chú Lý, giúp tôi lấy hai mươi chai Lafite 82 gửi đến Lộc Minh Hiên đi”.
Dứt lời anh trực tiếp cúp máy rồi vắt chéo hai chân dựa vào trên ghế, dõng dạc nói: “Làm xong rồi, cứ đợi đi”.
“Phụt!”
Giang Hạo Thiên thiếu chút phun ra ngụm rượu trong miệng mà ôm bụng cười ngả nghiêng: “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, hai mươi chai Lafite 82, cả đời này của tôi cũng chưa từng thấy qua trận thế nào lớn như vậy”.
“Anh sẽ thấy nó nhanh thôi”.
Lâm Hạo lắc đầu, trên mặt lộ ra sự thoải mái: “Thiển cận cũng không cần xấu hổ, chỉ cần theo sau tôi học hỏi, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu”.
Thấy Lâm Hạo còn dám vênh mặt dạy dỗ cậu cả nhà họ Giang, những người vây xem xung quanh đều phá lên cười.
Trong lòng đều nghĩ người này không phải là một kẻ ngốc đó chứ!
Một lát không lấy ra được ra hai mươi chai Lafite thì không biết sẽ phải hạ màn thế nào đây!
Nhất định phải khiến anh ta nuốt xuống toàn bộ đồ ăn thừa trong chiếc nồi lớn kia!
Giang Thiên Ngữ nhìn gương mặt thờ ơ này của Lâm Hạo thì thở dài chán chường.
Cô đã cố gắng hết sức để giúp đỡ anh, nhưng không biết làm sao, Lâm Hạo quả thực là không thuốc nào chữa nổi!
Khăng khăng muốn mất mặt trước mặt nhiều người như vậy không phải là tự mình chuốc khổ sao?
Xem ra phải suy nghĩ lại về mối hôn ước này rồi…
Lâm Hạo căn bản không để ý người khác nghĩ như thế nào, anh chỉ nhàn nhã vô tư vắt chéo chân, nhắm mắt thư giãn.
Mười phút sau sự kiên nhẫn của Giang Hạo Thiên cũng đã bị bào mòn: “Này, hai mươi chai Lafite của anh đâu? Nếu anh còn trì hoãn thêm thì nồi thập cẩm kia sẽ nguội mất đó”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!