Chương 39: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Người đàn ông đỡ lấy cô gái, nhìn vết thương trên người cô ta, ánh mắt hắn đầy xót xa.
Cô gái khoát tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo.
Cô ta vốn tưởng Lâm Hạo chỉ là một người bình thường đi ngang qua, nhưng bây giờ xem ra, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
"Rốt cuộc anh là ai?"
Môi cô gái trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người Lâm Hạo.
"Tôi chỉ là một người chạy bộ buổi sáng ngang qua thôi”.
Lâm Hạo cũng không nhiều lời, mặc lại chiếc áo hoodie màu đen, đội mũ chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn dùng sức nắm lấy bả vai của anh, nếu là người bình thường thì e là cánh tay có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào!
"Mày cũng hại em gái tao bị thương?"
Lâm Hạo quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô gái đang hung dữ túm chặt lấy mình.
"Tôi khuyên anh đừng tự tiện đụng vào tôi”.
Lâm Hạo hất tay một cái, trực tiếp thoát khỏi tay của người đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Nếu không mau đưa em gái anh đi bệnh viện thì đợi kiếp sau gặp lại cô ta đi”.
Người đàn ông nọ khẽ cau mày, nhìn cánh tay của mình bị hất ra một cách nhẹ nhàng, có chút kinh ngạc.
Hắn hiểu rất rõ sức mạnh của mình khủng khiếp cỡ nào, vậy mà người trước mặt này chỉ cần vung tay một cái liền có thể hóa giải sức lực của hắn!
Nhưng với tình hình trước mắt, đúng là vết thương của em gái hắn quan trọng hơn, người đàn ông không có thời gian tìm hiểu thêm, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Hạo một cái, sau đó bế cô gái đi về phía xe Jeep.
Lâm Hạo bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Bị hànchứng mà mặc ít như vậy, đúng là muốn chết sớm”.
Người đàn ông không nghe thấy câu này, nhưng cô gái thì nghe rất rõ.
Vẻ mặt cô gái vô cùng kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Hạo, trong lòng cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người này.
Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe Jeep, ra lệnh cho cấp dưới: "Thu dọn hiện trường đi, báo cáo chuyện này cho ông chủ”.
"Vâng!"
Tên cấp dưới đứng thẳng, bất ngờ chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn.
Người đàn ông gật đầu, quay người bế em gái lên xe Jeep, rú ga rời đi.
Trên đường đi, sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, nhìn em gái đang ngổn ngang nỗi lòng qua kính chiếu hậu, lo lắng hỏi: "Vãn Vãn, sao em lại tới nơi này một mình, nguy hiểm quá!"
Cô gái che miệng vết thương, bất lực cười nói: "Thần y Trương nói, không thể chữa khỏi hàn chứng, chỉ có thường xuyên vận động tăng cường sức đề kháng, hấp thu một ít tinh hoa của trời đất khi mặt trời mọc, mới có thể áp chế được”.
Người đàn ông thở dài: "Sau này anh sẽ sắp xếp người đi cùng em”.
Cô gái cũng không phản đối, chỉ im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Anh, người vừa rồi, anh giúp em tìm hiểu một chút, em có linh cảm anh ta có thể là hy vọng cuối cùng của em!"
"Người vừa rồi?"
Người đàn ông khẽ nhíu mày: "Hắn quả thực có chút kỳ quái, có thể chống chọi được sức mạnh của anh, cả Giang Châu cũng chẳng tìm được người thứ hai”.
"Anh sẽ tìm hắn giúp em”.
...
Lâm Hạo đang xách hai túi đồ ăn sáng, đứng ở cửa biệt thự, anh nhìn lên trên tìm kiếm, đưa tay ra sờ soạng một lúc sau đó một chiếc chìa khóa xuất hiện trong tay anh.
Tra chìa khóa vào ổ, cạch một tiếng, cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Lâm Hạo đổi sang đôi dép thỏ màu hồng, ngồi vào bàn ăn.
Một lúc sau, Giang Ánh Tuyết mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung màu trắng đi xuống cầu thang, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
"Lâm Hạo, anh dậy sớm vậy làm gì?"
Giang Ánh Tuyết đi tới bàn ăn ngồi xuống, nhìn thấy bữa sáng trên bàn, ánh lập tức mắt sáng lên: "Òa, tôi không khách sáo đâu!"
Vừa nói, Giang Ánh Tuyết vừa vươn tay cầm lấy chiếc bánh bao trong túi đựng đồ ăn sáng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!