Chương 40: Dò hỏi
“Mua đồ ăn sáng cho các cô rồi đây”.
Lâm Hạo cầm một túi đồ ăn đặt xuống trước mặt Giang Thiên Ngữ, nhưng cô chẳng hề có dấu hiệu tạm dừng, chỉ lướt qua anh như một cơn gió.
"Không còn thời gian nữa, có một sự kiện rất quan trọng, tôi phải lập tức phải có mặt”.
Giang Thiên Ngữ bước phăm phăm tới cổng lớn, vừa chuẩn bị mở cửa thì động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại, cô chớp mắt quay đầu nhìn Lâm Hạo rồi móc tay nói: “Anh đi cùng tôi đi”
“Tôi?”
Lâm Hạo chỉ chỉ mình, sau đó lắc đầu, cầm lấy một túi nước đậu uống một ngụm: “Tôi bận”.
Khóe mắt Giang Thiên Ngữ giật giật, cô hít sâu một hơi đáp: “Anh đi cùng tôi một chuyến có thể gặp được người anh muốn gặp”.
“Cô thể thể dẫn tôi đi gặp Giang Thiên Ngữ?”
Lâm Hạo nhướng mày, soạt một tiếng nhảy dựng lên khỏi ghế, đem tất cả bữa sáng ôm vào trong ngực rồi háo hức đi theo.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp này của anh, Giang Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, cảm xúc trong lòng rối bời.
Không biết đợi khi Lâm Hạo biết được bản thân chính là Giang Thiên Ngữ sẽ có phản ứng như thế nào?
Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, xoay nắm đấm cửa rồi sải bước ra ngoài.
Lâm Hạo ôm hai túi bữa sáng đi theo sau.
“Hai người đi đâu vậy?"
Trên đầu Giang Ánh Tuyết quấn một chiếc khăn, trong miệng còn đang nhét bàn chải đánh răng, ngơ ngác nhìn bọn họ.
"Không có việc gì, cô cứ tự mình chơi đi”.
Lâm Hạo phất phất tay, đem bữa sáng giấu ở sau lưng, vội vàng đóng sầm cửa lại.
Giang Ánh Tuyết nhìn cánh cửa đóng chặt, lại ngoảnh đầu nhìn chiếc bàn ăn trống không, lập tức bĩu môi còn dính đầy kem đánh răng, uất ức nói: “Hu hu hu, bữa sáng của tôi, Lâm Hạo, anh thật quá đáng…”
Trên chiếc BMW.
Lâm Hạo đem bánh bao nhét vào trong miệng, lại ừng ực uống mấy hớp sữa đậu nành mới liếc nhìn Giang Thiên Ngữ đang chuyên tâm lái xe trên ghế lái: “Uống chút không?"
Giang Thiên Ngữ nhìn anh ăn một cách thích thú say mê, bất giác nuốt nước bọt, nhưng vẫn lắc đầu: "Đang lái xe không tiện, hơn nữa bình thường tôi đã quen bỏ bữa sáng, anh cứ ăn đi”.
"Đáng tiếc, uổng công tôi còn lấy đi nhiều như vậy, sớm biết đã để lại một ít cho Giang Ánh Tuyết rồi”.
Lâm Hạo lẩm bẩm một câu, sau đó tiếp tục nhét bánh bao vào miệng, ăn xong còn nấc lên một tiếng mới hài lòng vỗ vỗ bụng, nghiêm túc nhìn Giang Thiên Ngữ: “Bỏ bữa sáng không phải thói quen tốt, đợi đến khi cô đau dạ dày mới biết hai chữ hối hận viết như thế nào”.
Nói xong, Lâm Hạo bĩu môi: “Thôi bỏ đi, cô cũng không phải là vợ tôi, tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy”.
Giang Thiên Ngữ mím môi, liếc anh bằng khóe mắt, trong lòng lại đắn đo hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Nếu Giang Thiên Ngữ có vẻ bề ngoài rất xinh đẹp, anh có từ bỏ việc hủy hôn không?”
Khóe miệng Lâm Hạo cong lên, vô cùng hứng thú nhìn cô: “Đẹp đến mức nào?”
Hai má Giang Thiên Ngữ thoắt cái đỏ bừng, giọng nói ngập ngừng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Có lẽ, có lẽ đẹp như tôi…”
“Như cô?”
Lâm Hạo nhướng mày, nhưng không có lập tức trả lời, mà chăm chú nhìn Giang Thiên Ngữ nửa ngày không nói chuyện.
Giang Thiên Ngữ bối rối trước cái nhìn chằm chằm này của anh, rặng mây đỏ trên má càng ửng màu, hai tay cầm vô lăng vô thức có chút run rẩy.
May mắn Lâm Hạo sau khi nhìn một lúc đã rời mắt đi, anh ngồi thẳng lưng nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ: “Nếu Giang Thiên Ngữ xinh đẹp như cô, hẳn là sẽ không một mực trốn tránh việc gặp tôi?”
“Vả lại, tôi tìm Giang Thiên Ngữ cũng không chỉ vì việc đính hôn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!