Chương 49: Anh có tư cách gì thay tôi quyết định?
Điều khiến Lâm Hạo không ngờ đó là Giang Thiên Ngữ không cười đùa với anh, ngược lại biểu cảm lại nghiêm túc khác thường: “Anh có tư cách gì thay tôi quyết định?”
Lâm Hạo sửng sốt, giải thích: “Cô lo lắng không bằng bọn họ? Yên tâm, tôi có cách…”
Anh còn chưa nói xong, Giang Thiên Ngữ thất vọng nhìn anh, cướp lấy túi xách anh đang cầm trong tay, xoay người đi vào biệt thự.
Lâm Hạo đứng một mình, nhìn bóng lưng của Giang Thiên Ngữ, trong lòng có chút phức tạp rất khó hiểu.
Lúc này, Giang Ánh Tuyết từ trong phòng đi ra, vừa giúp Lâm Hạo cầm đồ trên đất, vừa an ủi: “Lâm Hạo, đừng buồn, con người chị tôi nói năng chua ngoa nhưng trái tim rất lương thiện, anh đừng để trong lòng”.
Lâm Hạo lắc đầu, cười tự giễu: “Quả đúng là tôi không có tư cách quyết định thay cô ấy, tôi cũng chẳng phải là gì của cô ấy”.
“Nhưng chuyện này nếu tôi đã nhận, vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ nhà họ Giang tuần sau cứ để tôi làm”.
Lâm Hạo thu liễm lại nụ cười, bắt đầu nghiêm túc hiếm thấy, tay xách đồ, bước vào biệt thự.
Hai mươi phút sau, Lâm Hạo đặt từng đĩa thức ăn thơm lừng lên bàn, sau khi hô một tiếng ăn cơm, anh quay đầu lên căn phòng tầng ba.
Lâm Hạo ngồi ở mép giường, lật tung danh bạ trong điện thoại một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Anh nghĩ một chút rồi ấn nút gọi: “Alo, Hồ Điệp, giúp tôi một chuyện…”
“Tút tút tút”.
Lâm Hạo vừa cúp máy, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Lâm Hạo cất điện thoại di động, đứng dậy từ trên giường.
“Lâm Hạo, anh không ăn cơm sao?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Giang Ánh Tuyết: “Chị tôi gọi anh ra ăn cơm, chị ấy ngượng không ra mặt”.
Lâm Hạo chớp chớp mắt, điều này khiến anh có chút bất ngờ.
Vốn tưởng rằng Giang Thiên Ngữ không quan tâm đến anh, vì tránh đôi bên xấu hổ, anh nấu cơm xong liền đi thẳng về phòng, chuẩn bị chờ các cô ăn xong rồi mới xuống.
Nhưng Giang Thiên Ngữ lại chủ động bảo Giang Ánh Tuyết gọi anh đi ăn cơm, quả đúng là khiến Lâm Hạo có chút bất ngờ.
Trong đầu Lâm Hạo một lần nữa hiện lên ánh mắt thất vọng của Giang Thiên Ngữ, lại nghĩ đến dáng vẻ Giang Thiên Ngữ ở buổi đấu thầu, ở dưới họng súng vẫn muốn đứng trước mặt mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mình là có hôn thê rồi mà”.
Lâm Hạo lắc đầu, hít sâu một cái, đi ra cửa.
Mở cửa nhìn thấy Giang Ánh Tuyết trợn tròn mắt nhìn mình, bĩu môi: “Nhìn tôi làm gì? Hôm nay đồ ăn không ngon sao?”
“Vẫn chưa thử, anh không xuống tầng, chị gái không cho tôi động đũa đâu”.
Giang Ánh Tuyết nghiêng đầu liếc mắt nhìn xuống tầng, lại tiến đến bên cạnh Lâm Hạo, nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi cảm thấy dáng vẻ anh ở trước mặt bác tôi khá đẹp trai đấy, chính vào lúc anh đồng ý với bọn họ, quả thật có chút kích động”.
“Chị tôi bây giờ đang gọi điện khắp nơi yêu cầu người ta đặt chỗ, nhưng thời gian quá gấp, tất cả khách sạn đắt tiền trong Giang Thành đều không đặt được trước”.
Lâm Hạo không trả lời, đi đến cầu thang, nhìn thấy chỗ bàn ăn cạnh phòng khách, trong tay Giang Thiên Ngữ cầm điện thoại, lật tìm từng số điện thoại, trong máy thỉnh thoảng truyền đến âm thanh không ai nghe máy.
“Tôi nhớ trong số bạn thời đại học của chị tôi ngày trước có một cậu Khoát mối quan hệ rất rộng, từng theo đuổi chị tôi, ngoài Mã Thành Huân ra, trong số người mà chị tôi quen biết, chắc chắn anh ta chính là người lợi hại nhất”.
Giang Ánh Tuyết cũng đi theo đến cầu thang, nhìn xuống dưới, thở dài nói: “Tôi cũng không giúp được, chỉ có thể giúp chị ấy tìm người thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!