Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi - Lâm Hạo

Chương 52: Tham gia họp lớp

“Năm giờ rồi, chị tôi bảo tôi gọi anh, nên xuất phát rồi!” 

Tiếng của Giang Ánh Tuyết vang lên bên ngoài cửa: “Anh còn không mở cửa là tôi sẽ xông vào đó nha! Đến lúc đó nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì đừng trách tôi đó!" 

“Đến đây đến đây”. 

Lâm Hạo từ trên giường ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép, miệng vừa ngáp vừa đi về phía cửa, tay cào cào mái tóc rối bù rồi mở cửa. 

“Oa, anh ngủ say như vậy hả, tóc đều dựng cả lên rồi”. 

Giang Ánh Tuyết xáp đến gần, lấy tay cào loạn mái tóc trên đầu anh: “Nếu như anh định để như vậy đi ra ngoài cùng với chị tôi, chị ấy nhất định sẽ đánh anh!” 

Lâm Hạo bĩu môi, đóng cửa lại đi theo Giang Ánh Tuyết xuống lầu. 

Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Lâm Hạo lắc lắc cái đầu, anh vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng muốn ngủ tiếp. 

“Cộp, cộp, cộp”. 

Tiếng bước chân đều đặn vang lên. 

Lâm Hạo ngẩng đầu, chỉ thấy ở trên phía đầu cầu thang tầng hai, một bóng dáng xinh đẹp rạng ngời thẳng tắp đang đứng ở đó. 

Giang Thiên Ngữ mặc trên người một bộ váy liền màu trắng, đôi chân dài thon thả trắng muốt lộ ra bên ngoài khiến người ta nảy ra vô vàn suy nghĩ, lối trang điểm tinh tế làm nổi bật ngũ quan như được chạm trổ tinh vi của cô. 

Lâm Hạo nhìn đến xuất thần, đôi mắt không chớp dán chặt lên người cô. 

“Ê ê ê”. 

Giang Ánh Tuyết vuôn tay lắc lắc trước mặt anh một hồi, bất mãn bĩu môi: “Mắt sắp lọt tròng rồi kìa, nhìn cái gì mà nhìn chứ...” 

Lâm Hạo lúc này mới hoàn hồn, lắc lắc đầu cười ngượng ngùng. 

Giang Thiên Ngữ lúc này đã bước xuống dưới lầu, nhìn thấy mái tóc rối như ổ gà của Lâm Hạo thì mặt lập tức đen thui: “Anh định cứ như vậy đi ra ngoài với tôi sao?” 

“Tuyết Nhi, em đi giúp anh ấy làm một kiểu tóc, nhanh”. 

Giang Ánh Tuyết bĩu môi, không tình nguyện đứng dậy: “Hai người đi ra ngoài chơi, cũng không mang em theo, còn sai em làm việc”. 

Năm phút sau, Lâm Hạo nhìn vào mình trong gương, đáy mắt sáng lấp lánh. 

“Đẹp trai! Đẹp trai quá! Hóa ra tôi thực sự đẹp trai như vậy!” 

Lâm Hạo sờ vào cái cằm đã bị Giang Ánh Tuyết cạo sạch râu ria, lại đưa tay vuốt vuốt mái tóc bên đầu. 

“Bốp!” 

Giang Ánh Tuyết đập vào cái tay kia của anh, huơ nắm đấm trước mặt uy hiếp: “Đừng có vuốt bừa, làm rối nó là tôi đập anh!” 

Lâm Hạo bĩu môi, chẳng để tâm. 

“Anh mặc bộ này đi”. 

Giọng nói của Giang Thiên Ngữ truyền đến từ phía sau lưng, Lâm Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong tay Giang Thiên Ngữ đang ôm một bộ vest lịch lãm màu xám trông có vẻ đắt đỏ. 

Lâm Hạo nhíu mày nói: “Không phải cô nói trong nhà không có quần áo của đàn ông à?” 

“Liên quan gì đến anh?” 

Giang Thiên Ngữ hừ một tiếng, đặt bộ vest lên trên sô pha, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh. 

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Giang Thiên Ngữ vẫn dừng lại trên người Lâm Hạo, không biết vì sao, một Lâm Hạo đã được chải chuốt lại có sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt, khiến cô không thể rời mắt ngay được. 

Nhìn góc nghiêng cương nghị trên gương mặt Lâm Hạo, nhịp tim của Giang Thiên Ngữ không khỏi đập nhanh hơn. 

Bỗng nhiên, Lâm Hạo quay người nhìn về phía cô, cơ thể càng lúc càng gần, cả người mang đầy vẻ chiếm hữu tiến sát đến gần Giang Thiên Ngữ. 

“Anh muốn làm gì...”. 

Giang Thiên Ngữ bất giác lấy tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang càng ngày càng gần của Lâm Phong. 

Cô dường như đã cảm nhận được nhiệt độ tản ra từ mỗi hơi thở của Lâm Hạo. 

Giang Thiên Ngữ từ từ khép hai mắt lại, bờ môi khẽ run lên nhè nhẹ... 

“Cô chắn đường tôi lấy bộ vest rồi”. 

Lâm Hạo nhìn Giang Thiên Ngữ đang nhắm mắt trước mặt mình, đầy vẻ khó hiểu: “Cô làm gì đó?” 

Giang Thiên Ngữ ngây ra, mở mắt nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lâm Hạo, lại nhìn sang bộ vest ở phía sau lưng mình, thoắt cái gương mặt nóng bừng. 

“Lưu manh!” 

Giang Thiên Ngữ mắng một câu, lập tức bật người dậy khỏi ghế sô pha, lấy tay bưng mặt rồi đi thẳng ra khỏi cửa. 

Lâm Hạo càng chẳng hiểu chuyện gì, ngỡ ngàng chớp chớp mắt: “Tôi sao lại thành lưu manh rồi?” 

Giang Ánh Tuyết thở hắt ra một tiếng, kéo dài âm điệu giọng nói, lắc đầu: “Trai thẳng! Hết thuốc chữa rồi!” 

Lại hừ thêm một tiếng rồi cũng quay đầu rời đi. 

Lâm Hạo càng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đứng yên tại chỗ, lắc lắc đầu rồi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Anh lấy bộ vest từ trên sô pha sau đó quay trở về phòng mình thay ra. 

Một chốc sau, Lâm Hạo đẩy mở cửa chính của biệt thự ra, Giang Thiên Ngữ đã đứng ở trước cửa đợi anh, vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền tức tối quay ngoắt đầu sang một bên. 

Lâm Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Giờ mới có hơn năm giờ, sao trời đã tối đen như vậy”. 

“Sắp vào thu rồi, trời tối nhanh cũng là chuyện bình thường, mau đi thôi, vừa rồi bạn học của tôi gọi điện nói sắp tới nơi rồi”. 

Giang Thiên Ngữ thúc giục một câu liền đi về phía vườn, lấy chìa khóa chiếc xe BMW từ trong túi ra. 

Lâm Hạo nhìn thấy cô vội vàng như vậy cũng không nói thêm gì nữa mà cùng theo cô bước lên xe. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận