Chương 53: Không phải muốn thổ lộ với anh sao?
Giang Thiên Ngữ bỗng nặng nề hừ một tiếng, bàn chân đạp ga mạnh hơn, giả bộ như không hề để tâm nói: “Con gái hả?”
“Ừm, nói là ngày mai đến tìm tôi”.
Lâm Hạo trả lời đúng sự thật.
“Tra nam!”
Giang Thiên Ngữ mắng một câu, còn phỉ nhổ một tiếng.
Lâm Hạo ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm cô: “Tôi sao lại thành tra nam rồi?”
Nhưng Giang Thiên Ngữ hầu như không thèm để ý đến anh, chân đạp ga càng lúc càng mạnh, chiếc xe BMW lái như bay trên dường, chìm vào bóng tối của buổi xế chiều hôm nay.
Mười phút sau, chiếc BMW dừng ở phía trước một tòa nhà cao tầng.
Câu lạc bộ Thiên Mã, là một trong những câu lạc bộ hàng đầu ở Giang Thành, nghe nói một căn phòng bao rẻ nhất, mức chi phí thấp nhất ở đây cũng đã là từ sáu con số trở lên.
Trong tay Giang Thiên Ngữ xiết chặt chiếc chìa khóa của xe BMW, nhìn vào cửa chính của câu lạc bộ Thiên Mã, sắc mặt có chút phức tạp.
Cô vốn chỉ muốn tạo một buổi gặp mặt đơn giản, mời Từ Nam ăn cơm, xin anh ta giúp đỡ mình một chút.
Nhưng trong điện thoại người bạn kia vừa mở miệng đã nói là họp lớp, còn đặt địa điểm ở chỗ này.
Giang Thiên Ngữ xiết chặt chiếc túi cầm tay, thở dài một tiếng: “Đi thôi”.
Lâm Hạo đi theo cô cùng bước vào trong câu lạc bộ, nhìn thấy cảnh tượng xa hoa ở nơi đây, thoáng chốc cảm thấy hiếu kỳ nên vừa đi vừa quay đầu nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Không lâu sau hai người đi đến trước cửa một gian phòng bao ghi ba số tám.
Giang Thiên Ngữ hít sâu một hơi, xoay người đối diện với Lâm Hạo.
Bỗng nhiên cô ngẩn ra, từ sau khi ra khỏi cửa thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Lâm Hạo.
Bộ vest may thủ công giá trị đắt đỏ kia vốn dĩ là món quà cô chuẩn bị dành để tặng cho đối tượng kết hôn.
Bây giờ Lâm Hạo mặc lên người thì kích thước lại vừa xinh, hơn nữa càng thay đổi hẳn cả khí chất trên người anh.
Giang Thiên Ngữ không khỏi nhìn đến ngây người, cho dù cô đã từng gặp qua vô số cậu ấm lắm tiền, cũng chưa từng thấy ai mặc vest lại có khí chất như vậy.
“Đi hay không đi vậy?”
Lâm Hạo đưa tay huơ trước mắt cô.
Giang Thiên Ngữ phải lắc đầu một cái, lúc này mới hoàn hồn, lại liếc nhìn Lâm Hạo thêm lần nữa, mới nhỏ giọng dặn dò: “Chính là ở chỗ này, đợi chút nữa sau khi vào trong thì nói ít một chút, đi theo tôi là được, nhỡ kỹ đừng có manh động nữa đó”.
Lâm Hạo gật gật đầu, anh vốn dĩ cũng không định nói gì nhiều, dù gì thì người bên trong anh cũng chẳng quen ai, cứ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh là được.
Giang Thiên Ngữ thấy anh cũng có vẻ phối hợp, lúc này mới yên tâm, chỉnh lại váy áo một chút sau đó đẩy mở cánh cửa của căn phòng bao.
Lâm Hạo chỉnh lại cổ áo một chút cũng bước theo đi vào.
Vừa mới bước vào bên trong phòng bao, một mùi thuốc lá nồng nặc ập thẳng vào mũi, Lâm Hạo khẽ nhíu mày, đưa tay phẩy phẩy trước mũi mình.
Nhìn theo ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Lâm Hạo giờ mới nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng bao.
Phòng bao này phải rộng cỡ bằng một cái sân bóng rổ, gần bên ngoài nhất đặt bốn cái bàn chơi mạt chược, một nhóm người đang ngồi quanh đó, khói thuốc vấn vít bên cạnh.
Giang Thiên Ngữ dẫn dắt anh đi vòng qua bàn mạt chược vào căn phòng riêng sâu tận bên trong, trong đó ánh đèn chớp nháy, tiếng nhạc xập xình truyền ra bên ngoài qua lớp tường, xem ra bên trong là phòng karaoke.
“Ô! Bạn cũ! Cuối cùng cũng đến rồi đấy à!”
Cửa phòng karaoke đột nhiên mở ra, một thanh niên đầu nhuộm tóc vàng hoa, miệng ngậm điếu thuốc, bên dưới khuỷu tay kẹp một chiếc túi nhỏ, nhìn thấy Giang Thiên Ngữ thì lập tức nhiệt tình xáp đến.
Giang Thiên Ngữ mỉm cười: “Anh Hoàng, Từ thiếu đến chưa?”
“Đến rồi đến rồi, vừa mới nói là buổi tiệc do em mời thì Từ thiếu chưa cần nghĩ đã đồng ý rồi, đến từ sớm rồi, chỉ còn đợi em nữa thôi”
Anh Hoàng miệng ngậm điếu thuốc, híp mắt đánh giá Giang Thiên Ngữ từ trên xuống dưới một lượt: “Hoa khôi năm đó của trường Giang Đại, bây giờ càng ngày càng xinh đẹp! Từ thiếu lần này gặp được em, sợ là sẽ chẳng thể đi thẳng được nữa!”
Giang Thiên Ngữ ngại ngùng cười theo, dùng tay kéo mép váy sau đó kéo Lâm Hạo đứng bên cạng sang, hai tay tự nhiên vòng qua cánh tay anh: “Anh Hoàng, giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Lâm Hạo”.
Lâm Hạo ngẩn ra, nhìn vào Giang Thiên Ngữ đang vô cùng thân thiết dựa lên người mình, lại nhìn sang gã lông vàng có sắc mặt thoắt biến ở trước mặt bỗng hiểu ra.
Giỏi lắm, lần này hẳn là sẽ dùng anh để làm bia đỡ đạn rồi.
Biểu cảm của anh Hoàng trở nên kỳ quặc, híp mắt lại, rít một hơi thuốc, nhìn vào Lâm Hạo: “Bạn trai? Không phải chứ?”
Lâm Hạo phẩy phẩy khói thuốc nồng nặc, có chút mất kiên nhẫn: “Vào trong rồi nói đi”.
Nói xong, Lâm Hạo dứt khoát đẩy cửa mở ra.
“Đùng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!