Chương 7: Lý Đông uất ức
Mắt thấy Lưu Viễn Sơn rảo bước tiến vào cửa chính của tập đoàn Hoa Đô, Lý Đông vội vàng bước ra tiếp đón.
"Giám đốc Lưu! Lâu rồi không gặp, gần đây ông khỏe không?"
Lý Đông khom lưng cúi đầu, nịnh nọt bước đến bên cạnh Lưu Viễn Sơn.
Lưu Viễn Sơn lại trực tiếp đi ngang qua bên cạnh gã, chẳng thèm nhìn Lý Đông lấy một cái, mở miệng hỏi: "Xin hỏi, người phụ trách của tập đoàn Hoa Đô là ai?"
Giang Ánh Tuyết còn đang ngây người, Lâm Hạo vội vàng đẩy nhẹ lưng cô ấy một cái, mới khiến cô ấy hoàn hồn: "Tôi, là tôi..."
Lưu Viễn Sơn mỉm cười bước đến chào hỏi: "Xin chào, tôi là giám đốc ngân hàng Hoa Dung, Lưu Viễn Sơn".
"Theo sự quan sát liên tục của tôi thì tương lai thị trường tập đoàn Hoa Đô phát triển rất tốt".
"Thế nên, tôi định đầu tư vào tập đoàn Hoa Đô với số vốn là 50 triệu tệ!"
Ông ta vừa nói xong, hiện trường lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó.
Ông trùm tài phiệt ngân hàng Hoa Dung vậy mà lại muốn đầu tư vào một tập đoàn sắp phá sản như Hoa Đô!
"Giám, giám đốc Lưu..."
Lý Đông đầu óc trống rỗng, vẫn cố bước lên trước nói: "Tình hình bên trong tập đoàn Hoa Đô vô cùng rối loạn, đã trên bờ vực phá sản luôn rồi! Ngay cả giám đốc Triệu cũng đã rút vốn đầu tư!"
Vì chứng minh lời nói của mình, Lý Đông còn cố ý kéo giám đốc Triệu đến trước mặt.
Song, Lưu Viễn Sơn lại cười khẩy nói: "Xem ra ánh mắt của giám đốc Triệu cũng vô cùng hạn hẹp, có vẻ sự hợp tác giữa ngân hàng Hoa Dung chúng tôi và công ty của giám đôc Triệu cũng nên xem xét lại thôi".
"Cái gì!"
Giám đốc Triệu lảo đảo, cả người choáng váng, ngơ ngác ngồi bệt dưới đất lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy..."
"Cụ thể công việc đầu tư, tôi sẽ sắp xếp người bàn bạc lại với tập đoàn Hoa Đô".
Sau khi Lưu Viễn Sơn bàn giao xong với Giang Ánh Tuyết bèn quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo vẫn im lặng bên cạnh với ánh mắt có hơi nóng bỏng.
Ông ta đang định bước đến thì thấy Lâm Hạo lén xua tay, lập tức hiểu. Sau đó, Lưu Viễn Sơn bèn chào tạm biệt Giang Ánh Tuyết, dẫn người rời đi.
Lưu Viễn Sơn đi rồi Lâm Hạo mới thở phào một hơi.
Chuyện tấm thẻ anh còn chưa biết rõ nên tốt nhất vẫn đừng làm cho nhiều người biết.
"Chuyện này là sao thế?"
Giang Ánh Tuyết ngơ ngác đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn Lâm Hạo: "Là anh gọi tới hả?'
Lâm Hạo đang định mở miệng, Lý Đông đã giành trước, hơi khinh bỉ nói: "Một thằng nhà quê như anh ta cũng xứng quen biết giám đốc Lưu?'
Lâm Hạo nghe thấy lời nói đó của gã thì không vui nói: "Anh quen giám đốc Lưu, nhưng ban nãy người ta có để ý đến anh sao?"
"Hơn nữa, nhà quê thì sao? Với cái dáng người như gà luộc kia của anh, ở nông thôn còn bị người ta chê nữa là".
"Tao..."
Lý Đông lập tức nghẹn họng, điên tiết định ra tay nhưng nhớ đến sự mạnh mẽ của Lâm Hạo trong quán bar lại nuốt một ngụm nước miếng, trực tiếp nhịn xuống.
Lâm Hạo khoanh tay trước ngực, nhướn mày liếc Lý Đông và giám đốc Triệu đang đầy mặt hối hận, cười lạnh nói: "Mấy người nghĩ rằng cấu kết với nhau làm chuyện xấu, dùng cái mánh khóe cỏn con ấy là có thể bắt bí Giang Ánh Tuyết chắc?"
"Giờ đây, chúng tôi có 50 triệu tệ đầu tư của ngân hàng Hoa Dung. Các người chỉ có 30 triệu, đây cũng không ham!"
Sắc mặt Lý Đông hết sức khó coi, siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ai biết cô ta lại đi quyến rũ giám đốc Lưu. Có điều, người ta cứu được cô ta một lần, nhưng có thể cứu cả đời sao?"
Lý Đông nói xong thấy Lâm Hạo thay đổi sắc mặt thì lập tức hoảng sợ, xoay người định đi.
Nhưng Lý Đông mới bước ra được nửa bước đã có một bàn tay khoác lên vai gã.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!